Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - Hitchcock (21 Chương - Đã Full)
Tên truyện: Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang -Tác giả: Hitchcock -Post by: NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com -Tình trạng: Hoàn Thành -Số chương: 21 Lượt đọc: 3245 Chúc các bạn online vui vẻ
Chia sẻ lên:
Chương 19: ĐỘNG CƠ MỘT TRIỆU ĐÔ-LA - Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - http://niemvuigiaitri.xtgem.com Cảnh sát trưởng ngồi ở sân hiên phía sau tòa nhà Hội Spicer, thèm thuồng nhìn hồ bơi đang lấp lánh dưới ánh nắng
- Ta có rất nhiều chứng cứ chống lại DiStefano, - cảnh sát trưởng nói. Trên cái rương tìm thấy trong nhà ga cũ hôm qua có dấu vân tay của hắn. Ngoài ra, bà chủ cho hắn thuê nhà đã nhận ra cái rương. Hắn đã lấy cắp từ tầng mái nhà bà.
Cảnh sát trưởng nhìn khắp những người đã tập trung ở sẵn hiên. Newt và Thalia MacFee đã đến khi Terreano gọi. Eleanor Hess, qua đêm với bà Collinwood, đang ngồi gần bà. Thỉnh thoảng, bà Collinwood vỗ vỗ tay Eleanor như để trấn an.
Hannibal, Bob và Peter đã ở lại rất trễ với cảnh sát rồi quay về Citrus Grove cùng với Eleanor. Ba thám tử nhìn thấy hai vợ chồng MacFee đang đi trên đường, và đi theo.
Philip Terreano và James Brandon đã ra khỏi phòng làm việc. Tiến sĩ Hoffer, ở trong hồ bơi khi cảnh sát trưởng đến, vội leo ra khỏi hồ, khoác khăn lông lên người, rồi gia nhập nhóm người trên sân hiên.
- Người tiền sử của tôi thế nào rồi? Newt MacFee hỏi. Bao giờ thì tôi có thể nhận về?
- Bộ xương trong rương không phải là người tiền sử của ông! Brandon hét lên. Đó là xương sinh thể họ người mà tôi đã tìm thấy ở châu Phi!
- Có hai bộ xương khác nhau mà, Terreano nói. Nhất định phải có hai bộ xương khác nhau!
- Vậy sao không hỏi cô này? Thalia MacFee nói, chỉ vào Eleanor. Chắc chắn cô kia đã lấy mất mấy bộ xương, rồi giấu đi.
Eleanor ngẩng đầu lên thách thức.
- Không. Tôi không biết gì... ngoài những gì đã khai báo.
- Nếu mày đã khai bao nhiều như thế, thì sao chưa ngồi tù? Thalia hỏi rồi quay sang cảnh sát trưởng. Anh có muốn chúng tôi ghé qua đồn ký vào đơn kiện không? Cô ấy là kẻ đã giúp DiStefano mà, đúng không?
- Hiện cô Hess đang được bảo lãnh tại ngoại, cảnh sát trưởng trả lời.
- Bảo lãnh? MacFee gầm lên. Ai nộp tiền bảo lãnh cho nó? Tôi không bao giờ làm chuyện đó.
- Tôi nộp, James Brandon trả lời.
- Anh hả? Để làm gì? MacFee hổn hển hỏi.
- Bởi vì tôi thích thế, Brandon nói. Bất cứ ai từng sống bao nhiêu năm trong nhà ông đều có thể được tha thứ.
Thalia MacFee run lên vì tức giận.
- Anh không được nói thế! bà quát. Chúng tôi không hề phạm tội gì. Mà chính cô kia phạm tội! Vậy mà chúng tôi đã nhận nó về nuôi, cho nó một mái ấm!
Eleanor ngồi thẳng dậy trên ghế.
- Tôi chỉ muốn lấy lại chút đỉnh những gì thật ra là của tôi! Tôi muốn rời khỏi nơi này và đi làm việc ở San Dingo hay Los Angeles, và có thể học thêm một tí và... và có một chỗ riêng để tiếp bạn bè. Mỗi khi tôi có được ít tiền, thì dì lấy mất của tôi rồi nhắc là đã tốn bao nhiêu tiền để nuôi tôi. Tôi không muốn bị kẹt lại nơi này mãi mãi và bị dì dượng lấy tất cả!
Eleanor bước lại gần Thalia MacFee, khiến bà dì lui lại.
- Tôi không đòi hỏi nhiều, Eleanor nói. Có thế là khoảng năm trăm đô-la. Vậy mà bây giờ tôi sẽ được rất nhiều tiền. Tôi sẽ thuê luật sư và luật sư sẽ lo sao cho tôi được báo cáo lại về tài chính.
- Cô mà có tiền gì! Thalia MacFee hét lên.
- Cha tôi có bảo hiểm mà,đúng không? Eleanor hỏi lại.
Thalia mím chặt môi, nhìn đi chỗ khác.
- Rồi còn căn nhà ở Hollywood nữa, Eleanor nói. Nhà đó là của tôi mà, đúng không? Tiền thuê nhà suốt những năm vừa qua đi đâu hết rồi?
Newt MacFee tằng hắng.
- Kìa, kìa, cháu Eleanor, - ông nói. Không cần thiết phải thuê luật sư về chuyện này đâu. Nếu cháu muốn ra đi khỏi thành phố này, thì có trở ngại gì đâu, cháu đã đủ lớn để quyết định số phận mình mà. Dì dượng có thể tìm một căn hộ cho cháu ở San Dingo, hay ở Oceanside, rồi đưa cho cháu vài trăm để bắt đầu cuộc sống mới. Không cần phải làm lớn chuyện lên như thế.
- Vài trăm à? Eleanor la lên. Bộ dì dượng tưởng sẽ giải quyết xong chuyện này chỉ với vài trăm à?
- Một ngàn, Thalia nói. Không. Không, hai ngàn.
Eleanor trừng mắt nhìn dì.
- Năm ngàn nhé? Thalia hỏi.
- Mười! Eleanor nói.
- Thôi được, Thalia ơi, Newt nói. Mười ngàn. Và không ai có thể trách rằng chúng tôi đã không làm tròn phận sự.
Eleanor tựa lưng vào ghế trở lại.
- Lẽ ra tôi phải lên tiếng sớm hơn, Eleanor nói. Lần sau tôi sẽ khôn hơn. - Và mạnh dạn hơn, Eleanor à, Terreano nói. Hãy can đảm lên. Ta luôn phải có kế hoạch.
- Còn về bộ xương, Newt MacFee nói. Tôi muốn...
- Rất tiếc, cảnh sát trưởng nói. Cảnh sát phải giữ cái rương và bộ xương cho đến khi giải quyết xong vụ DiStefano.
- Có lẽ mọi người cũng muốn tìm ra bộ xương kia, Hannibal nói. Bộ xương Mỹ ấy.
Mọi cái đầu quay về hướng thám tử trưởng.
- Bộ xương đang ở trong hầm mộ nhà thờ cũ, đúng không thưa tiến sĩ Hoffer?
Hoffer sượng người lại như bị hóa đá.
- Chú đã toan làm mất uy tín tiến sĩ Brandon, Hannibal nói tiếp. Chú muốn bảo đảm chắc chắn chú sẽ lấy được giải Spicer một triệu đô-la để chú có thể tiếp tục mấy cuộc thí nghiệm của chú. Chú đã vào viện bảo tàng cái đêm trước khi nó được khai trương. Đó là một phị vụ chuẩn bị rất tốt. Cháu đoán chú đã lấy chìa khóa viện bảo tàng trong nhà bếp ông MacFee, rồi đi làm thêm chìa khác trước đó. Chú Hoffer đã lấy đi bộ xương Mỹ trong hang động, thay bằng bộ xương châu Phi lấy từ tủ phòng làm việc của tiến sĩ Brandon. Rồi chú đã quét vùng đất xung quanh bộ xương.
Khi chú ra về với bộ xương trong hang, John Du mục đã nhìn thấy chú. Chú đã đề phòng trước khả năng này. Chú đã trùm mình trong bộ lông thú, và chú đội bộ tóc giả. Ông John Du mục tội nghiệp cứ ngỡ mình nhìn thấy người tiền sử.
- Thật vô duyên! Hoffer cười nhếch mép nói.
- Cháu chỉ bắt đầu nghi chú khi bộ xương sinh thể họ người của châu Phi được phát hiện ở nhà ga, Hannibal nói tiếp. Chú có biết nét mặt chú trông khoái chí như thế nào, khi vụ phát hiện xảy ra không? Điều đó đã đủ làm cho cháu suy nghĩ.
Cháu nhớ lại rằng trong nhà này có hàng chục bộ lông thú. Và đúng lúc người tiền sử bị mất, thì bà Collinwood kêu bị mất một bộ tóc giả, rồi lại tìm thấy trở lại. Việc này chứng tỏ thủ phạm phải là người của hội.
Rồi khi Peter, Bob và chính cháu băng qua cánh đồng, vào rừng đến đi tích nhà thờ cổ, thì chú đã nhìn thấy tụi cháu và lo sợ. Thế là chú đi theo để lo sao cho tụi cháu không phát hiện ra bộ xương. Chú đã vào nhà thờ, ngồi trên các bậc thềm tại đó, ngồi ngay trên cửa sập dẫn xuống hầm mộ. Chú ngồi ngay trên đó, để tụi cháu không nhìn thấy và mở ra.
- Đó chỉ là phỏng đoán thôi, Hoffer mỉm cười nói. Tôi xin bảo đảm với cậu rằng tôi không đi lang thang ban đêm, người trùm bộ lông thú. Nếu cậu không muốn bị rắc rối, thì cậu nên ngưng tố cáo bậy bạ đi.
- Có phần phỏng đoán, Hannibal thừa nhận, nhưng có chứng cớ rõ rằng. Chú là người cầu toàn. Người tiền sử không đi giầy, thế là chú không đi giầy. Chú đã đi chân không băng qua cánh đồng. Thưa tiến sĩ Hoffer, chú đã để lại một dấu chân, và cháu đã làm một mẫu đúc thạch cao dấu chân ấy, nên cháu biết chắc rằng tên trộm có bàn chân nhỏ và một ngón chân khoằm.
Mọi ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chân trần của Hoffer. Hoffer bắt đầu thụt chân lại, như thể có thể giấu kín đôi chân dưới ghế. Nhưng rồi ông nhận ra rằng làm như thế vô ích. Ông đứng dậy, ngón chân khoằm bên phải hiện rõ trước mắt mọi người.
- Tôi đi thay đồ và gọi luật sư đây, - ông nói.
- Anh Hoffer, sao anh lại có thể làm thế? Terreano nói với giọng nhẹ nhàng nhưng nét mặt buồn bã.
Hoffer không dám nhìn vào mắt Terreano. ông đi vào nhà, cảnh sát trưởng đi theo ông.
Brandon mỉm cười.
- Tôi cũng sẽ đi gọi luật sư đây, Brandon nói. Tôi phải thử xin một lệnh tòa nào đó để không cho MacFee chộp lấy bộ xương đó một lần nữa, ít nhất trong một khoảng thời gian nhất định.
Brandon đứng dậy, bước vào nhà qua cửa phòng khách.
- Không làm nổi đâu! MacFee nói. Bộ xương đó là của tôi!
- Chưa chắc à nhe, MacFee ơi, Terreano đáp. Dù sao, ông đâu phải bà con họ hàng gần gì với người tiền sử!
*****
Bạn đang đọc truyện tại NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com.Chúc các bạn online vui vẻ.
*****
Chương 20: ÔNG HITCHCOCK KHÂM PHỤC - Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang - http://niemvuigiaitri.xtgem.com Vài ngày sau khi trở về Rocky, Ba thám tử trẻ đến tìm A. Hitchcock - nhà đạo diễn từng danh. Ông Hitchcock niềm nở đón tiếp ba bạn và hỏi ngay :
- Sao, vụ bắt cóc người tiền sử đến đâu rồi?
Bob đã bỏ ra hai ngày để đánh máy lại vụ án. Bob trao quyển ghi chép cho ông Hitchcock, rồi ngồi trở xuống trong khi nhà đạo diễn đọc qua hồ sơ về các sự kiện ở Citrus Grove.
- Hay quá! ông Hitchcock nói sau khi đọc xong. Nhưng cũng dễ sợ thật. DiStefano xém thoát được cùng với công thức chất gây ngủ, đúng không?
- Mặc dù rất bất cẩn, Hannibal gật đầu đáp, nhưng hắn xém thành công. Điều lạ lùng là động tác thận trọng duy nhất của hắn đã làm cho hắn sa lưới. Hắn đã tiêu hủy những trang nhật ký nơi tiến sĩ Karl Birkensteen đã ghi lại cuộc hẹn với một bác sĩ gây mê và có thể là có ghi lại những việc khác có liên quan đến chất gây ngủ. Khi cháu phát hiện ra quyền lịch bị thiếu nhiều trang, thì chị Eleanor cứ nói chị ấy không biết tại sao. Nhưng cháu biết chắc chị ấy biết.
- Tội nghiệp con bé Eleanor khờ khạo, ông Hitchcock nói. Các cậu có nghĩ rằng DiStefano định bỏ đi thật và bỏ cô ấy lại trong hầm mộ không? Và bỏ cả các cậu nữa?
- Ai biết được? Hannibal trả lời. Có lẽ hắn không bận tâm nghĩ đến những gì có thể xảy ra với Eleanor và tụi cháu đâu.
- Trí óc hắn nhảy lung tung như cóc vậy, Peter nói. Hắn không chú ý đến những gì hắn làm. Chẳng hạn như để trên xe mặt nạ lặn có ống thở mặc dù hắn không biết bơi.
- Hắn lấy tiền chuộc dưới cái bàn trong vùng nghĩ trên đường đi giữa Citrus Grove và Centerdale, Bob nói, rồi hắn nhét vào thùng xe. Đôi giầy hắn đi để trộm người tiền sử vẫn còn để dưới giường hắn ở Centerdale. Với tấm hình chụp dấu chân trong hang, cảnh sát trưởng đã có chứng cớ.
- Điều gì đã giúp cậu nghi ngờ hắn khi về cuối? ông Hitchcock hỏi. Hắn có chứng cớ ngoại phạm cho khoảng thời gian người tiền sử bị đánh cắp mà.
- Có lẽ là do hắn không bao giờ hiện diện khi có một chuyện gì đó xảy ra, Hannibal nói. Lúc nào hắn cũng xuất hiện sau. Hắn không ngủ trong công viên cùng mọi người khi vụ trộm xảy ra. Cái hôm tìm thấy bộ xương trong rương, thậm chí hắn không thèm băng qua đường đến nhà ga xem chuyện gì đang xảy ra, trong khi bất cứ người tò mò nào cũng muốn tận mắt xem.
Ngoài ra hắn là kẻ duy nhất dường như có liên quan đến mọi yếu tố vụ án. Hắn biết chị Eleanor Hess, nên hắn có thể biết về chìa khóa trong nhà bếp MacFee. Và qua Eleanor, hắn có thể biết về cái chất gây ngủ của Karl Birkensteen. Hắn biết giờ giấc làm việc của hội và kế hoạch khai trương hang động,
Chứng có ngoại phạm đối với thời gian xảy ra vụ trộm của hắn nghe vững vàng, nhưng cháu nhận ra rằng bà chủ thuê nhà của hắn thật ra không nhìn thấy hắn, mà chỉ nghe hắn ngáy thôi. Hóa ra hắn thu tiếng ngáy trên một cuộn băng dài một tiếng rưỡi, rồi bật máy lên. Hắn bảo chủ nhà rằng hắn không được khoẻ, bật cuốn băng ghi âm lên, trèo qua cửa sổ đi đến Citrus Grove. Hắn không sợ bà chủ sẽ vào phòng xem hắn ra sao, bởi vì bà ấy không bao giờ làm thế. Bà ấy biết hắn không thích bị theo dõi.
Hắn chạy xe đến bể chứa nước của Citrus Grove, có lẽ bằng các con đường phụ để không bị thấy. Hắn cho thuốc ngủ vào nước, rồi bật các vòi nước lên. Dĩ nhiên là hắn cài lại thời gian để vòi nước phun ra đúng mười giờ hai mươi.
Khi các vòi nước phun vừa khởi động, hắn đeo mặt nạ lặn đến viện bảo tàng, xịt thuốc vào John Du mục, lấy cắp chìa khóa viện bảo tàng trong nhà bếp nhà MacFee, rồi ra tay. Hắn cho bộ xương hóa thạch vào bị, mang ra nhà ga. Bộ xương đã nằm trong rương phòng hành lý nhà ga trước khi mọi người tỉnh lại.
Vài điều trên đây chỉ là phỏng đọán, bởi vì DiStefano không chịu nói, nhưng ta có thể suy ra những gì đã xảy ra. Ta có nhân chứng nhìn thấy xe của DiStefano đậu gần bể chứa và Eleanor đã nhìn thấy hắn mang mặt nạ lặn rời khỏi hội trước khi xảy ra vụ trộm. Dĩ nhiên là chất gây ngủ được lấy từ phòng thí nghiệm tiến sĩ Karl Birkensteen.
Chị Eleanor hốt hoảng khiếp sợ khi hắn đòi mười ngàn đô-la, thay vì một hai ngàn, nhưng chị lại sợ không dám tiết lộ âm mưu này.
- Tội nghiệp cô bé khờ khạo, ông Hitchcock lại nói nữa. Cô ấy sẽ ra sao?
- Chị ấy sẽ làm nhân chứng chống lại DiStefano, Peter trả lời, nhưng có lẽ chị ấy sẽ bị quản chế một thời gian. Chị ấy rất xấu hổ vì đã tham gia âm mưu này.
- Chị ấy đã tự nguyện khai ra mọi việc thật chi tiết, Hannibal nói thêm. Chị ấy công nhận rằng chị ấy đã nói xấu Newt và Thalia MacFee phía sau lưng hai người, mặc dù chị ấy không dám công khai chống lại dì dượng. Chị ấy bức xúc vì cách họ đối xử với chị, và chị ấy căm ghét họ vì chị ấy không bao giờ có tiền trong khi chắc chắn hai người thu được tiền thuê nhà rất cao. Và chị ấy cũng sợ không dám tự mình ra đi.
- Nhưng ai đã nghĩ ra cái vụ lấy cắp bộ xương hóa thạch để đòi tiền? ông Hitchcock hỏi. Có phải Eleanor không? Có phải cô ấy nghĩ rằng đó là một cách để trả đũa? - Chị Eleanor không nhớ chắc ai đã nghĩ ra trước, Hannibal trả lời. Chị ấy đã nói với DiStefano về công thức của tiến sĩ Karl Birkensteen. Sau khi Karl Birkensteen chết, các thành viên hội đồng quản trị hội quyết định xem qua giấy tờ tài liệu của ông để quyết sẽ phải làm gì. Khi nghe được tin này, DiStefano đã gợi ý với Eleanor rằng thật là uổng khi để một chất hay như thế mất đi. DiStefano nói là có thể kiếm được tiền với một chất làm cho mọi người ngủ, rồi lại bay hơi không để lại dấu vết.
Nhưng chị Eleanor lại nói chị ấy tưởng là hắn nói đùa, và chị ấy có nói một câu đại loại như thế này : “Ta có thể làm dượng Newt ngủ, rồi lấy người tiền sử của dượng mang đi bán cho một viện bảo tàng khác.” Chị ấy khẳng định mình chị nói đùa, nhưng DiStefano đã chộp cái ý này và trả lời “Ta sẽ không bán người tiền sử, mà ta sẽ đòi tiền chuộc.”
Chị Eleanor vẫn nghĩ DiStefano nói giỡn, nhưng càng nói, thì càng thành hình. Eleanor biết rõ làm như vậy là sai trái, và chị ấy cũng không thích gì DiStefano. Chị ấy nói hắn luôn muốn có được một cái gì đó từ con số không. Nhưng hắn cứ nói suốt về chuyện chị ấy sẽ không bao giờ có được sự công bằng từ ông bà MacFee, rồi hắn cười khi tưởng tượng sẽ vui như thế nào khi làm cho cả thành phố ngủ say. Cuối cùng chị Eleanor đồng ý làm và chỉ cho hắn biết thuốc và công thức của Karl Birkensteen nằm chỗ nào, và cả làm thế nào để lấy được chìa khóa viện bảo tàng. Chị ấy không bao giờ nghĩ rằng DiStefano sẽ đòi mười ngàn đô-la, và chị ấy cũng không ngờ hắn sẽ trên đi cùng với công thức chất gây ngủ và có thể dùng để gây thêm tội ác ở một nơi khác.
- Hầu như không có giới hạn tội phạm đối với một chất như thế, ông Hitchcock gật đầu nói. Hắn có thể cướp ngân hàng, quét sạch các cửa hàng vàng bạc, làm bất ở những gì hắn muốn.
- Hắn sẽ thừa thời gian mà làm bất cứ những gì hắn muốn, Bob nói. Hắn sẽ bị buộc tội tống tiền, trộm cắp và bắt cóc, chưa kể để tội chống lại người thi hành công vụ bắt giữ hắn. Ngoài ra, sử dụng chất gây mê đối với một người khác để có thể phạm tội cũng là một trọng tội, nên hắn sẽ bị thêm tội này nữa. Hắn là một tên lừa đảo thứ dữ. Hắn cứ nghĩ hắn sẽ không bao giờ bị tóm. Không hiểu sao hắn lại tin thế.
- Đó là điểm yếu của hầu hết bọn tội phạm, ông Hitchcock nói. Bọn chúng nghĩ là sẽ không ai tóm nổi bọn chúng. Nhưng còn Hoffer? ông này ở đâu?
- Ông ấy đã rời Hội Spicer, trong nhục nhã, Hannibal trả lời. Có lẽ ông ấy chỉ sẽ bị nộp phạt thôi, nhưng ai cũng biết rằng ông ấy đã có hành động tồi tệ nhằm làm mất uy tín tiến sĩ Brandon. ông ấy sẽ không duy trì nổi uy tín của chính mình. Và dĩ nhiên là ông ấy sẽ không được nhận giải Spicer. Hội đồng hội đã quyết định rằng năm nay sẽ không có ai nhận cả.
Điều trớ trêu trong chuyện này là lẽ ra Hoffer đã có thể nhận được tiền, nếu ông ấy ngồi yên không quậy phá Brandon. Công trình của ông ấy thật sự có giá trị.
- Còn bộ xương? ông Hitchcock hỏi nữa.
- Cả hai bộ xương đều được giữ kỹ ở đồn cảnh sát trưởng, Hannibal trả lời. Chỉ sẽ được trả lại khi hai vụ DiStefano và Hoffer được giải quyết xong. Newt MacFee đang giận điên lên vì vẫn chưa khai trương được viện bảo tàng. Tiến sĩ Brandon đang đi Sacramento để gặp thống đốc xin biến ngọn đồi nhà MacFee thành khu bảo tồn để chính ông ấy và Terreano có thể khai quật thêm các bộ xương hóa thạch. Tiến sĩ Brandon cũng hy vọng rằng sẽ lấy được bộ xương để nghiên cứu trước khi trưng bày cho công chúng xem.
Chị Eleanor sẽ đời đến nhà ở Hollywood. Người thuê nhà đó đã báo với MacFee rằng họ sẽ dời nhà, nên chị ấy sẽ sống trong ngôi nhà đó và biến nó thành nhà trọ cho những cô gái muốn lên thành phố mà không có chỗ ở. Như vậy chị ấy sẽ có chút ít thu nhập trong khi đi học, và chị ấy sẽ không cô đơn.
- Rất hay, ông Hitchcock tán thành. Còn cái chất gây mê kỳ lạ kia?
- Khi bị bắt, trong túi DiStefano có mẩu giấy, Peter đáp. Lúc cảnh sát mở còng ra để cho hắn vào xà lim, ngay lúc sắp kiểm người hắn, thì hắn đã nuốt mất tờ giấy. Cảnh sát nghĩ đó là công thức chất gây mê. Có lẽ DiStefano đã tiêu hủy mất ghi chép của tiến sĩ Karl Birkensteen. Không tìm thấy bất cứ nơi nào khác.
- Vậy chuyện kết thúc có hậu, ông Hitchcock nói.
- Ngoại trừ là ta sẽ không bao giờ biết được chất gây mê kia có lợi cho nhân loại hay không, Hannibal nói.
- Thêm một điều cuối cùng, ông Hitchcock nói. Hannibal, làm thế nào cậu đoán được chỗ Hoffer giấu người tiền sử?
- Cháu chỉ đoán thôi, Hannibal thừa nhận, nhưng hầm mộ là nơi hợp lý nhất. Hoffer không dám giấu bất cứ chỗ nào khác trong hội, và khó mà có thời gian chôn giấu giữa đêm khuya, khi đang đi chân không và chỉ khoác mỗi tấm lông thú.
Người của cảnh sát trưởng đã tìm thấy bộ xương trong một hốc hầm mộ. Các hốc đều trống, các thi hài đã được dời đến nghĩa trang Centerdale khi nhà thờ bị bỏ hoang, còn đất thì bán đi mất.”
Ông Hitchcock mỉm cười.
- Đây là một vụ lạ lùng, khá điên rồ, và tôi rất khâm phục tài điều tra của các cậu. Tôi sẽ rất hân hạnh viết vài hàng mở đầu.
HẾT - http://niemvuigiaitri.xtgem.com