- Muốn biết dễ thôi, cậu tuyên bố. Ta chỉ cần vượt qua cái cổng này, rồi...
Hannibal bỗng im bặt. Hai bạn cũng đứng lặng. Cổng vừa mới mở ra, mà dường như không cần có người tác động vào. - Cậu làm như thế nào vậy, hả Babal? Peter hỏi. Bộ cậu có theo học lớp ảo thuật à?
- Có thể là gió... Bob nói thêm.
Hannibal gật đầu. Cậu giang hai cánh tay ra, buộc hai bạn phải lùi và chính cậu cũng lùi lại. Cổng đóng lại như cũ.
Hannibal tiến lên một bước. Cổng lại mở ra. Thám tử trưởng mỉm cười.
- Đơn giản thôi - cậu nói. Cổng này mở ra đóng lại nhờ một tế bào quang điện. Có những cánh cửa hoạt động giống như vậy tại sân bay, siêu thị và các tòa nhà hiện đại khác.
Peter tò mò nhìn.
- Tất nhiên là mình đã thấy loại cổng như thế này rồi! Nhưng chưa bao giờ thấy ở nhà tư nhân.
- Bất kỳ biểu hiện tiến bộ và hiện đại nào đều là dấu hiệu tốt! Hannibal vui vẻ. Việc ông Shelby sử dụng loại thiết bị như thế này chứng tỏ ông ấy có cá tính độc đáo và giàu trí tưởng tượng. Đúng là loại người mà ta có thể nói về những chuyện phi thường… Chẳng hạn như về một con rồng đang đi dạo trong vùng!
Ba cậu bước qua cổng. Bên phải, ngay giữa bãi cỏ, ba cậu nhìn thấy chiếc đồng hồ mặt trời lớn. Trước mặt có giàn cây hoa. Các thám tử bước vào lối đi xanh tươi ấy.
Bỗng nhiên, một phần giàn hoa đột ngột rơi xuống trước mặt. Ba vị khách đứng lại, ngạc nhiên trước chướng ngại vật bất ngờ này. Ba cậu đang quay đầu lại, thì một phần giàn hoa lại rơi xuống phía bên kia, chặn ngang đường rút lui.
Cả ba bị nhốt trong một cái chuồng hoa khổng lồ!
- Hy vọng đây chỉ là trò đùa! Hannibal cắn môi nói khẽ. Ta như bị giam giữ giữa hai rào chắn của một pháo đài!
- Đúng! Bob nói. Mình có nhìn thấy chúng trong quyền sách sử. Nhưng thường đó là phần bảo vệ cuối cùng của pháo đài, sau khi ta vượt qua hào!
- Mình không nhớ là đã vượt qua hào nào hết! Peter lầm bầm, cảm thấy khó chịu.
Có tiếng kêu nữa, và cũng đột ngột như lúc rớt xuống, hai vách hoa lại được nâng trở lên. Ba Thám Tử ngạc nhiên nhìn nhau.
- Dường như ông Arthur Shelby rất thích hài hước. Hannibal nhẹ nhõm nói nhỏ. Ta đi thôi!
Cậu đã tiến được một bước lên phía trước, thì Peter nắm lấy cánh tay bạn:
- Đừng đi hướng này, Babal ạ. Mình cảm thấy dân pháo đài này không muốn bọn mình đến thăm đâu.
Hannibal vẫn dũng cảm bước tới, hai bạn theo sau, không hăng hái lắm. Hannibal mỉm cười, đưa tay lên bấm chuông.
- Ái! Cậu thét lên rồi vừa nhảy lùi lại vừa vẩy bàn tay. Nút này có điện! Mình bị giật!
- Được lắm. Phần mình, mình chán cái ông Shelby và những trò đùa ngu ngốc của ông ấy rồi! Peter tuyên bố. Mình đề nghị ta không phỏng vấn ông ấy nữa.
- Mình cũng nghĩ thế - Bob nói. Có lẽ ông Shelby đang cố làm cho bọn mình hiểu rằng ông ấy không muốn mình đến.
- Mình không nghĩ thế - Hannibal đáp. Ông ấy đang thử sức chịu đựng của chúng ta, thế thôi. Ông ấy đang bắt chúng ta qua một loạt kiểm tra để làm chúng ta sợ.
Như để chứng tỏ cậu nói đúng, cánh cửa kêu cắc lên một tiếng, rồi im lặng xoay trên bản lề. Ba vị khách trẻ thấp thỏm bước qua ngưỡng cửa. Bên trong nhà yên lặng và tối tăm.
Hannibal tằng hắng, rồi lên tiếng:
- Xin chào ông Shelby - cậu nói. Chúng cháu là Ba Thám Tử Trẻ, đến Seaside theo yêu cầu của hàng xóm gần nhất của bác, là ông Allen. Chúng cháu có thể vào nhà được không ạ?
Ban đầu không hề có hồi âm. Sau đó, ba cậu nghe như có tiếng vỗ cánh nhẹ. Tiếng động càng tiến lại gần hơn, rõ hơn... Dường như xuất phát từ phần tối tăm bên trên của căn nhà. Bỗng nhiên cả ba nín thở. Một hình bóng đen ngòm đang lao đến, phát ra một tiếng kêu rít, như tiếng còi tàu lửa.
Một con chim đen và to lớn, giống như diều hâu, bay lượn trên đầu ba bạn. Nó kêu những tiếng hung dữ. Mỏ nó há ra, móng vuốt dường như sẵn sàng bấu lấy con mồi và hai con mắt sáng của nó biểu hiện một sự độc ác quỷ quái. Chương 5: HẾT BẤT NGỜ NÀY ĐẾN BẤT NGỜ KHÁC
- TRỜI ĐẤT! Peter chưng hửng la lên.
Ngay lập tức, ba cậu nằm úp xuống đất, trong khi con chim săn mồi bay lượn trên đầu với những tiếng kêu khủng khiếp, móng vuốt giương ra đe dọa. Dần dần con vật bay chậm lại, rồi dừng lại phía trên đầu ba cậu, không kêu nữa. Nó đứng đó, lơ lửng trên không, cánh vẫn giang ra, nhưng không hề động đậy.
Hannibal đã lấy tay che mặt như để tự vệ. Ngạc nhiên vì sự im lặng, cậu lén nhìn qua kẽ ngón tay, rồi ngồi bật dậy và la lên:
- Không sao đâu, các bạn ơi. Không phải chim thật!
- Cái gì? Peter thốt lên.
Vẫn còn chưa tin, Bob và Peter cũng đứng dậy. Con chim săn mồi đang treo lơ lửng ở cuối sợi dây đồng phía trên đầu. Cặp mắt vàng của nó nhìn ba cậu không có chút sức sống nào.
- Đây chỉ là đồ chơi, Hannibal vừa nói vừa chạm tay vào con vật. Dường như làm bằng nhựa và dây kẽm.
- Ôi! - Peter kêu, thất vọng vì đã hoảng sợ một con diều hâu giả.
Từ cuối tiền sảnh tối tăm phát ra một tiếng cười lạc điệu. Gần như ngay sau đó, đèn trần sáng lên. Một người đàn ông cao ốm, mặc đồ màu sẫm, hiện ra trước mặt ba vị khách. Ông có mái tóc màu hung, cắt ngắn.
- Chúc mừng các vị đã đến lâu đài của sự kỳ bí! Ông nói với một giọng trầm, ồ ồ. Rồi ông cúi gập người lại và cười thoải mái. Ông cười đến nỗi ho sặc sụa.