Nét mặt ông Long cứng lại, như đang đứng trước kẻ thù.
- Lễ Sabbat - ông nói - là buổi dạ hội của phù thủy.
- Đúng rồi! Hannibal kêu. Chú từng làm việc với bà Bainbridge rồi. Chú có tham gia các buổi lễ Sabbal không?
- Đương nhiên là không có - Jefferson tuyên bố. Mà làm gì có lễ Sabbat. Bạn bè của bà Bainbridge chỉ là những người cùng làm việc với bà.
- Chú có quen với cả tập đoàn không?
- Đó không phải là tập đoàn, nhưng tất nhiên là tôi biết tất cả. Tôi cũng chơi cùng nhóm mà.
- Vậy thì có thể một số người trong các chú biết những chuyện mà những người khác không biết không?
Hannibal nhìn Long không chớp mắt.
- Chú còn giữ liên lạc với họ không? Chú có biết cháu có thể tìm ra họ ở đâu để gặp không? Hay thậm chí chú có thể giúp cho cháu gặp bà Madeline Bainbridge không!
- Không thể nào được. Tôi không còn giữ liên lạc với ai cả. Tất cả bạn bè tôi đều thuộc giới pháp lý hay cảnh sát. Tôi không gặp Madeline đã ba chục năm nay rồi, và nếu không gặp thêm ba chục năm nữa, thì tôi chẳng phiền gì. Bà ấy chỉ là một con mụ ngờ nghệch ba hoa tự cho mình là diễn viên, bà ấy diễn tồi tệ không kém gì vị hôn thê của bà, tên Desparto ấy. Tên này thì không ai dỏm bằng.
- Ông này bị chết sau buổi tiệc tại nhà bà, đúng không ạ?
Jefferson như già hẳn đi, mắt lờ đờ đi.
- Phải - ông nói - sau buổi tiệc. Phải...
Ông ngồi thẳng người lại, như để xua đi một kỷ niệm không hay.
- Đã lâu lắm rồi - ông nói. Tôi không bao giờ nghĩ đến thời đó nữa. Mà nhắc lại quá khứ đó làm gì? Mà lại sao ta phải nói về Madeline Bainbridge chứ? Tôi nghĩ cậu đến gặp tôi vì quan tâm đến các chương trình phòng ngừa tội ác của tôi chứ.
- Dạ đâu có, cháu đến để hỏi về Madeline Bainbridge - Hannibal trả lời đơn giản. Cháu cần thu nhập tư liệu về bà để làm bài cho lớp lịch sử điện ảnh. Nếu bài viết khá, thì sẽ được đăng trong báo tường.
Jefferson Long tỏ ra hết sức khó chịu
- Vậy chúc cậu may mắn - ông lạnh lùng nói. Bây giờ, xin cậu để cho tôi làm việc. Tôi không còn thời gian tiếp cậu nữa. Tôi có cuộc hẹn khác.
- Cháu hiểu, thưa chú.
Sau khi cám ơn ông Long, Hannibal rút lui.
- Sao? Horace Tremayne hỏi ngay khi thám tử trưởng vừa mới bước trở lên xe.
- Thì Jefferson Long không yêu quý gì Madeline Bainbridge, ông cũng không thích thú gì việc các bộ phim của bà sắp được chiếu lên truyền hình. Công ty Veni Vidi Vici sẽ không thể tài trợ cho buổi truyền hình về ma túy mà ông muốn thực hiện, bởi vì Công ty đã bỏ quá nhiều tiền để mua mấy bộ phim, ông Long khẳng định ông không gặp lại bà Madeline Bainbridge đã ba chục năm này và ông cũng không giữ liên lạc với bạn bè chung. Ông còn khẳng định là không hề có lập đoàn phù thủy, nhưng em nghĩ ông nói láo. Thật ra, thì em thấy ông ấy có cái gì đó lạ lạ, nhưng không biết là gì.
Peter ngồi sau xe cười khúc khích.
- Thế nào rồi cậu cũng sẽ có ngày tìm ra được mà. Cậu chưa bao giờ thất bại mà, À, trong khi cậu nói chuyện với ông Long, mình đã đi gọi điện thoại cho ba mình. Ba đã tìm ra được một địa chỉ, Elliot Farber, là người quay phim cưng của bà Madeline Bainbridge và có mặt trên tấm hình Hội Vòng Tròn Thần Bí. Ông không còn làm nghề quay phim nữa. Ông sửa truyền hình, có tiệm máy trên đường Melrose. Chương 10: LỜI NGUYỀN RỦA
Lần này, Ba Thám Tử Trẻ không cần phải bịa đặt chuyện viết báo cho trường. Không có tiếp tân nào bảo vệ ông cựu quay phim Elliot Farber, Ba Thám tử chỉ việc bước vào tiệm để nói chuyện với ông.
Khi cả ba chui lọt vào cửa hiệu chật hẹp bụi bậm nằm kẹp giữa nhà làm tóc và cửa hàng bán đồ trang trí nội thất, Hannibal đi thẳng vào vấn đề ngay:
- Thưa chú Farber, chú là người từng quay phim cho bà Madeline Bainbridge và được bà thích nhất, phải không ạ?
Farber người gầy, sắc mặt vàng khè, ông nheo mắt để nhìn ba vị khách trẻ cho rõ hơn qua làn khói bay ra lừ điếu thuốc trong miệng ông,
- Tôi đoán biết các cậu là ai rồi, - ông nói. Những cậu bé say mê điện ảnh hai ba thế hệ về trước, đúng không nào?
- Gần đúng như vậy - Hannibal đồng tình.
Farber mỉm cười quay lưng vào quầy.
- Đúng, ông nói, tôi là người quay hầu hết các bộ phim của Bainbridge. Bà là một nữ diễn viên tài ba!
Ông vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân đạp để dập lửa.
- Và đẹp nữa chứ! Tôi đã từng biết nhiều người đẹp chuyên nghiệp không chịu đựng được máy quay phim, nếu không có trang điểm và ánh sáng thích hợp. Đó là lý do làm cho tôi bỏ ngành điện ảnh. Tôi chán nghe bị chửi rủa khi con mụ điệu đàng nào đó không được giống như nữ hoàng Cléopâtre. Còn đối với bà Bainbridge, thì không có vấn đề gì; và không bao giờ bị hư phim khi quay bà!
- Bà có khó tính không ạ? Hannibal hỏi.
- Khi muốn một cái gì đó, thì bà phải có cho bằng được, ít nhất là khi trở nên danh tiếng. Chính vì vậy mà chúng tôi mới bị rơi vào cái ổ phù thủy ấy.