Clara cầm vòng đeo cổ con chó, lôi nó vào bếp nhốt lại. Sau đó bà trở ra tiền sảnh.
- Chị Msdeline ơi! - Clara gọi - Chị Madeline! Chị đang ở đâu vậy? Có khách muốn gặp chị.
Hannibal nhìn quanh, nhận ra phòng khách với những chiếc ghế đơn sơ, phòng ăn với băng ghế. Thám tử trưởng lắng tai, nhưng chỉ nghe có tiếng đồng hồ phòng khách kêu tích tắc. - Giống như lâu đài bị phù phép, cậu nói. Ở đây không có gì động đậy cá, đúng không? Không có ai đi lại nơi này cả.
- Không ai đi lại à? Clara Adams lập lại bằng giọng nói buồn ngủ. Đâu còn ai để đi lại. Có thời ở đây rất vui. Nhưng đã qua rồi. Khi không có Marvin ở đây...
Bà dừng lại như nghi ngờ.
- Chuyện gì xảy ra khi không có Marvin? - Bà hỏi. Tôi không nhớ nữa, Marvin luôn có mặt ở đây. À mà hiện anh ấy đi đâu rồi?
- Dường như bà bị uống thuốc - Peter nói khẽ vào tai Hannibal.
- Mình cũng nghĩ như vậy - Thám tử trưởng nói.
Hannibal quay sang cô Adams nói bằng một giọng cấp bách:
- Bà Madeline Bainbridge đâu?
Clara Adams có cử chỉ không rõ bằng tay, rồi ngồi xuống ghế, thiếp ngủ đi.
- Ở đây có chuyện rất lạ - Bob nói.
Ba thám tử tiến hành lục soát ngôi nhà ngay. Xem xét tầng trệt trước, không có người. Rồi Peter leo lên lầu. Trong một phòng ngủ rộng lớn ở góc nhà, có cửa sổ nhìn ra biển, Peter tìm thấy Madeline Bainbridge. Bà nằm trên giường gỗ lớn, mặc bộ váy dài màu nâu. Nét mặt bà bất động, tưởng như bà không thở. Peter chạm nhẹ vào vai bà.
- Cô Bainbridge ơi... Peter kêu khẽ.
Bà không động dậy. Peter lay bà, gọi tên bà nữa. Cậu nghĩ đến những gì Hannibal đã nói, một lâu dài bị phù phép không có gì động đậy. Rồi Peter lại tìm thấy chính Người đẹp ngủ trong rừng!
Nhưng tại sao bà không tỉnh dậy?
- Hannibal ơi! Peter hét lên. Bob ơi! Lên đây nhanh. Mình tìm thấy bà Madeline Bainbridge, nhưng... mình e là đã quá muộn rồi! Chương 17: ÂM MƯU
- Hay ta gọi bác sĩ đi - Bob nói.
- Khoan đã - Peter phản đối. Bà đang tỉnh lại kìa.
Thật vậy, sau khi rên khẽ, Madeline Bainbridge đang mở mắt.
- Thưa cô, cháu có pha cà phê - Bob nói. Cô hãy cố gắng ngồi dậy uống chút cà phê.
- Chị Madeline ơi! Clara Adams nói thêm và ngồi xuống giường, tay vẫn cầm tách cà phê của mình. Chị tỉnh lại đi. Các cậu này lo cho hai chị em ta. Em không hiểu gì cả, các cậu nói ông Marvin đã cho ta uống thuốc ngủ.
Nửa tỉnh, nữ diễn viên ngồi dậy, lấy tách cà phê mà Bob đang đưa. Bà uống một hớp rồi nhăn mặt.
- Các cậu là ai vậy? Bà hỏi bằng giọng buồn ngủ. Các cậu làm gì ở đây?
- Cô uống cà phê đi, rồi tụi cháu sẽ kể hết cho cô nghe - Hannibal nói. Cô phải thật tỉnh để nghe tụi cháu.
Khi bà tỉnh hẳn, thám tử trưởng tiến hành trình bày tình hình.
- Anh Horace Tremayne đã thuê tụi cháu để tìm lại bản thảo của cô - Hannibal nói.
- Bản thảo của tôi à? Madeline Bainbridge hỏi lại - Bản thảo nào? Tôi không hiểu.
- Bản thảo về hồi ký của cô.
- Hồi ký của tôi à? Nhưng tôi chưa viết xong mà. Tôi nhận ra các cậu rồi! Các cậu đã đến tối hôm bữa. Cậu đã xuống từ ngọn đồi trong khi chúng tôi làm... làm...
- Tụi cháu tìm thấy cái này trong phòng tắm, đây là thuốc ngủ. Tụi cháu nghĩ ông Marvin Gray đã cho thuốc ngủ vào thức uống hay thức ăn, để không cho cô mở cửa hay trả lời điện thoại trong khi ông ấy đi vắng.
- Thức uống hả? Bà nữ diễn viên vừa hỏi vừa nhìn lọ thuốc. Chúng tôi chỉ uống chút trà của Marvin pha.
- Chuyện như thế này có bao giờ xảy ra chưa? Bob hỏi.
- Hôm bữa tôi cũng thiếp ngủ giữa buổi trưa. Clara cũng ngủ mấy tiếng liền. Thật lạ lùng.
- Có lẽ là ngài Gray mang bản thảo đến nhà xuất bản - Hannibal giải thích.
- Nhưng cậu nói về bản thảo nào vậy? Cậu cứ nói đến bản thảo hoài - Bà Bainbridge nói bằng một giọng tỉnh hẳn.
Cùng với Bob và Peter, Hannibal kể lại tất cả cho bà nghe, nói về việc Gray đến Nhà xuất bản Amigos, về vụ cháy xảy ra sau đó và về vụ lấy cấp bản thảo ở nhà hai chú cháu Tremayne.
- Trên hợp đồng xuất bản có chữ ký của cô - Hannibal nói. Có lẽ là chữ ký giả.
- Tất nhiên - Madeline nói. Tôi chưa hề ký hợp đồng với nhà xuất bản nào bao giờ. Và quyển hồi ký của tôi vẫn còn trong nhà này. Tôi vừa mới viết thêm tối hôm qua. Đây, trong cái rương ngay chân giường.
Peter mở rương ra. Trong đó có một chồng giấy, viết bằng tay.
- Có lẽ ông Gray đã chép lại những phần đã xong - Bob nói. Rồi mang kết quả đến cho ông Tremayne. Rồi sao nữa? Ông ấy lại cho Charles Goodfellow lấy cắp à?
- Goodfellow! Bà Bainbridge la lên. Chẳng lẽ thằng cướp này vẫn còn trong vùng sao?
- Vậy cô biết Goodfellow là tên cướp - Hannibal nói.
- Tôi biết hắn là thằng cướp. Tôi đã bắt quả tang hắn toan trộm xâu kim cương của tôi, khi đang quay phim Nữ hoàng Ekatelina đại đế. Tôi đòi gọi cảnh sát, nhưng hắn thề là sẽ không tái phạm nữa. Sau này tôi biết được rằng hắn đã lục túi xách của mọi phụ nữ khi quay bộ phim Tấn bi kịch ở Salem.
- Trong hồi ký, cô có nói đến hắn không ạ? Bob hỏi.