Gửi lên Niemvuigiaitri.xtgem.com bởi: admin Văn án :
Từ ba năm trước đây tiến vào công ty, Hà Tĩnh Đình cũng giống như đa số nữ đồng sự trong công ty, thầm mến tổng giám đốc Từ Bối Nghị, hắn từng có một tình yêu vô cùng oanh liệt nhưng lại bị đối phương hung hăng làm thương tâm, biết rõ hắn bởi vậy mà không thể yêu thương ai nữa, nhưng nàng vẫn như cũ chờ đợi, vẫn như cũ trả giá.
Cuối cùng ông trời có mắt, rốt cục làm cho hắn phát hiện sự tồn tại của nàng…..
Từ Bối Nghị- ba mươi tuổi , không muốn lại mạo hiểm, thầm nghĩ tìm một nữ nhân ôn nhu đơn thuần, hắn sẽ kết hôn sinh con, kết thúc trách nhiệm nhưng hắn sẽ không đem trái tim của mình giao ra nữa.
Sau đính hôn, tình cũ lại nhanh chóng xuất hiện, châm lên ngọn lửa chưa tàn trong lòng hắn, vì thế ngay sau kết hôn một ngày hắn liền hủy hôn. Nàng một mình chấp nhận quả đắng, rưng rưng rời khỏi, thành toàn cho bọn họ.
Mộng cũ tuy đẹp nhưng cũng dễ dàng tỉnh, rốt cục hắn hiểu được thứ yêu nhất đều không phải ảo ảnh đi qua. Nhưng khi hắn biết quay đầu, nàng sớm đã khồng còn chờ đợi, rời xa thế giới của hắn, nàng một lòng đã bị hắn hoàn toàn dập nát, như thế nào có thể lại đối với hắn như trước đây?
Hắn không chỉ cần vận may, khả năng còn cần có phép màu….. Chương 1
“Bội Nghị…..” Cho tới bây giờ, Hà Tĩnh Đình còn cảm thấy không quen khi kêu tên vị hôn phu của mình, giống như chỉ cần kêu lên tiếng thì mộng đẹp sẽ tỉnh lại.
Dù sao hắn cũng là tổng giám đốc cao cao tại thượng, nàng là một kế toán nhỏ bé lại có thể trèo cao, có thể nói là tổ tiên tích đức, tam sinh hữu hạnh (Ba đời có phúc).
Chủ nhật tuần vừa rồi, hai người đã tổ chức tiệc đính hôn tại nhà của nàng, ba tháng sau hai người sẽ kết hôn sớm chiều ở chung, cùng nhau sinh dưỡng con cái, nếu may mắn trong lời chúc của mọi người có thể bạch đầu gia lão.
Chính là nàng có điểm không thể tin được, số phận của chính mình lại có thể may mắn như vậy sao?
Tựa như bỗng nhiên là người trúng giải thưởng lớn, nhịn không được sinh ra hoài nghi: may mắn này liệu có thể duy trì được bao lâu?
Như vậy may mắn này sẽ là tốt hay là xấu?
Ai, nàng đối với chính bản thân mình không có tin tưởng.
“Ân?” Từ Bối Nghị hai tay nắm tay lái, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đáp lại một từ cho vị hôn thê.
Hắn lái xe luôn tuân thủ quy tắc, sẽ không phân tán nghe nhạc hoặc ngắm phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ không thân thủ mà sờ sờ người bên cạnh.
“Em không biết nên quyết định khách sạn nào mới tốt? Có nơi là quang cảnh tốt, có nơi là không khí tốt, còn có nơi địa điểm tốt, anh nói nên chọn nơi nào bây giờ?” Vì tìm địa điểm tổ chức hôn lễ của hai người, nàng sớm cũng nghĩ, muộn cũng nghĩ, nghĩ đến đầu muốn nổ tung.
Khi đính hôn là có ba mẹ nàng làm chủ, dù sao các anh em của nàng đều đã sớm kết hôn,cứ y theo truyền thống mà làm. Lúc này ở Đài Bắc, tiệc mừng kết hôn lại thành trách nhiệm của một mình nàng, bởi vì vị hôn phu cái gì cũng không có ý kiến, chỉ biết phụ trách chi tiền.
Nàng biết Từ Bối Nghị là cô nhi, đến năm mười hai tuổi mới được nhận làm con nuôi. Cha mẹ nuôi cùng hắn có quan hệ không mấy thân thiết, thậm chí còn có điẻm quá xa lạ. Đối với con dâu là Hà Tĩnh Đình, bọn họ mặc dù không thích nàng nhiều lắm, nhưng đối với nơi tổ chức hôn lễ chỉ cần là khách sạn năm sao, nơi họ có thể sử dụng tiền để khoa trương họ liền tận lực cấp.
“Khách sạn nào cũng đều được, em quyết định là tốt rồi.” Đối với chi tiết hôn lễ, Từ Bồi Nghị ba mươi tuổi cũng không có để ý, trong đầu hắn thường tự hỏi “việc lớn” còn nhiều lắm, loại việc nhỏ này cũng khiến cho vị hôn thê hao tổn tâm trí.
Năm đó vợ chồng Từ gia bởi vì không có con mà nhận nuôi hắn, rời đi cô nhi viện từ nay về sau số phận hắn có thay đổi rất lớn. Hắn biểu hiện suất sắc nổi trội vẫn chưa từng làm cho cha mẹ nuôi phải thất vọng. Hai mươi tuổi liền nhảy lớp lấy bằng, vừa tốt nghiệp vừa lấy được bằng đại học. Hai mươi bẩy tuổi ngồi vào được vị trí chức tổng giám đốc, tương lai sẽ kế thừa “công ty cổ phần tài chính Kình Vũ Kim Khống“ bao gồm: ngân hàng, chứng khoán, đầu tư, kỳ hạn giao hàng, lĩnh vực tin cậy, hắn đều phải quen thuộc và nắm giữ. Bởi vậy, hắn đặt công việc lên hàng đầu, tận lực làm việc hơn người bình thường, trừ bỏ đi làm đến khi về nhà cũng không có phiên diện giải trí.
Nếu muốn trở thành vợ của hắn, phải chịu cô đơn ngày đêm, cũng phải có cá tính độc lập. Hắn tin tưởng vị hôn thê hiện tại có thể làm được điều đó.
“Anh cũng không có ý kiến sao?” Nàng không thích thái độ này của hắn, giống như không đếm xỉa gì đến, như là đi tham dự hôn lễ của người khác.
Nhưng ai kêu nàng đi yêu một cái nam nhân lãnh đạm, lạnh lùng như vậy chứ?
Ngay từ đầu hắn đã có biểu hiện thật sự rõ ràng, hắn chỉ có thể nhiệt tình được đến mức đấy, là chính nàng cam tâm tình nguyện, một mình nhảy vào bể tình. Nay trách được ai?
“Nhân vật chính là anh và em, khách sạn chính là làm nền, người khác sẽ không nhớ rõ.” Hắn nói thật thực tế, trang trí, âm nhạc, quang cảnh này đều sẽ quên, dù sao có kết hôn là tốt rồi, ngày hôm đó cứ là chính mình không cần phải diễn cho người khác xem.