Teya Salat
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Đại Tiểu Thư Đi Học (đã full)
↓↓ > > Đại Tiểu Thư Đi Học (đã full)
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


- Người qua đường.

Lúc này người con trai đã ngước mặt lên nhìn nó, đập vào mắt nó là một anh chàng lãng tử, với khuôn mặt nam tính, từng đường nét trên mặt anh rất hoàn hảo, làn da nâu đồng càng tăng thêm sức cuốn hút, có thể được liệt vào hàng mỹ nam. Hình như anh muốn nói chuyện, nên đã nói rất nhiều,nhưng đáp lại anh chỉ là những câu trả lời cụt ngủn và vẻ mặt lạnh tanh vô hồn của nó.

- Cô cũng cô đơn?

- Uh

- Ngồi đây cô thấy sao ?

- Lạc lõng.

- Cô có thể giúp tôi ko?

- Giúp gì?

- Về Việt Nam.

Nó quay qua nhìn người con trai kia, nhếch môi cười vẻ bất cần đời, trong lòng càng buồn hơn, ngay cả bản thân nó, nó còn ko quyết được thì giúp gì được ai đây, nghĩ vậy nó quay lưng định bước đi, nhưng người con trai lại lên tiếng :

- Cô muốn tôi làm gì cũng được, xin hãy giúp tôi.

Nó suy nghĩ một lát, rồi quay lại nói với anh một câu rất ngắn gọn, mặt lạnh tanh:

- Trợ lý đặc biệt. – nói rồi rút ví đưa anh một số tiền lớn.

Vậy là kể từ lúc đó nó có một trợ lý đặc biệt, anh chuyên điều tra và giải quyết những vấn đề mà nó cần, anh chưa để nó thất vọng lần nào, cũng phải nói là anh có tài, một người có tài vậy sao lại mang bộ dạng ăn mày ngồi trên vỉa hè nước Mỹ, nó ko hỏi anh lý do tại sao, nó chỉ cho rằng đó là định mệnh, định mệnh cho anh và nó gặp nhau, định mệnh để anh trở thành trợ lý đặc biệt của nó và cũng là một người bạn đặc biệt của nó.

Mở cửa phòng, vừa bước xuống cầu thang, nó đã thấy 4 người con trai đang ngồi trên sô pha , mỗi người một vẻ, một tâm trạng. Khi thấy nó xuống, họ chạy tới hỏi han đủ điều nhưng đáp lại cũng chỉ là gương mặt vô cảm của nó. Bước tới bàn ăn, nó kéo ghế, ngồi vào, hai tay đặt lên bàn, vẻ mặt vẫn ko thay đổi. Họ nhìn nó với ánh mắt đầy lo lắng, ko biết phải làm gì, họ cảm thấy tay chân mình trở nên thừa thải, cảm thấy vô cùng bất lực. Nó ngước mặt lên, nói đúng một chữ : “cơm”. Đám người làm ngay lập tức dọn cơm lên ngay, nếu như bình thường đám người kia sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy thái độ của những người làm hết sức sợ nó, chỉ một chữ mà họ đã răm rắp nghe theo như vậy, cứ giống như là nó đang ra lệnh cho họ, nhưng ngay lúc này đây, họ ko quan tâm, ko để ý đến điều đó. Họ chỉ biết ngồi cạnh đó, nhìn nó ăn, đau đớn khi nhìn mặt nó, khuôn mặt vô hồn, ánh mắt ko biểu lộ cảm xúc gì. Một cô bé bướng bỉnh, nghịch ngợm là vậy nhưng bây giờ thành ra thế này, mới chưa được nửa ngày thôi, nếu để tình trạng này kéo dài, họ sợ rằng nó sẽ mắc bệnh tự kỷ mất.

Lúc chiều,sau khi bác sỹ kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó xong Kỳ Khôi đã kể cho bọn họ nghe về ba mẹ nó nhưng cũng ko nói thêm gì nhiều, họ cũng chỉ gật gù đồng ý chứ cũng ko hề để ý rằng câu chuyện mà anh kể hết sức mâu thuẫn với những gì mà nó đã nới trước đây, vì bây giờ đối với họ điều này ko quan trọng mà có khi họ đã phát hiện ra cái điều mâu thuẫn đó rồi cũng nên. Cả 3 đứa bạn của nó nữa, cứ ngồi thút thít khóc hoài đến nỗi anh nhìn thấy cũng phát bực đuổi về hết. Giờ ngồi nhìn nó lặng lẽ ăn cơm lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn biết ăn là tốt rồi, là một người anh thấy nó như vậy anh rất đau lòng, từ nhỏ nó đã rời xa gia đình,sống thiếu thốn đủ thứ, đến khi tìm được nó thì lại bị ông đưa vào trong khổ cực đau đớn, thật sự cho tới giờ anh vẫn chưa làm được gì cho nó cả, giờ nó lại như vậy, anh chỉ biết thở dài, tự trách mình vô dụng, hy vọng nó ko làm gì dại dột.
CHÁP 42 - Đại Tiểu Thư Đi Học - NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com

Nắng vẫn vàng như bao ngày và gió vẫn thổi bài nhạc miên man bất tận, ko có gì thay đổi chỉ có tâm trạng của một người đã thay đổi từ buổi sáng hôm qua. Hòa vào dòng người đông đúc, người vẫn lái baby yêu dấu tới trường, như ko có chuyện gì xảy ra, chỉ là khuôn mặt là hoàn toàn vô cảm và những đợt khí lạnh cứ tỏa ra không ngừng khiến những người xung quanh ko dám tới gần.

Bước chân vào lớp, nó đi thẳng xuống chỗ ngồi, lấy sách ra đọc,đôi mắt vô hồn dán vào những trang sách, khác hẳn Khay Vi năng động yêu đời. Mọi người nhìn nó với ánh mắt lo ngại và có chút quan tâm, nhưng có phần hơi thái quá, và nàng cũng ko phải là thần thánh có thể làm ngơ trước những tia nhìn chằm chằm của mọi người. Khoảng trống giữ đôi lông mày kẽ nhíu lại, đặt nhẹ quyển sách xuống bàn, nó ngước mặt lên nhìn vào không trung, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tỏa khí lạnh,buông một câu rất nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì sao? – mặt dù câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng mọi người nghe như có luồn khí độc xông thẳng vào họ khiến ai cũng nỗi da gà, đồng loạt lắc đầu, đồng thanh : không….không có gì ?

Nó lại cuối xuống, tiếp tục việc đọc sách. Bên này, Thiên Vũ vẫn dõi theo nó từ nãy giờ, tâm trạng anh rối bời, ko biết nói gì mà cũng ko biết làm gì, khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng chứng tỏ đêm qua anh ko ngủ, anh biết trong phòng nó cũng ko ngủ được vậy nên cứ ngồi trên sô pha cho đến sáng sớm mới về nhà. Từ lâu, anh đã xác định rõ tình cảm của mình dành cho nó, chỉ là chưa nói vì có nhiều lý do mà anh chưa sắp xếp được cũng như biết chắc rằng nó ko có tình cảm với anh, thật sự anh ước gì bây giờ anh có thể ôm nó vào lòng, có thể mang nỗi đau kia ra khỏi nó, nhìn dáng người nhỏ nhắn nất lên từng hồi rồi ngất đi thật sự anh quá đau lòng.
« Trước1 ... 3940414243 ... 85Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Đại Tiểu Thư Đi Học (đã full)
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ