Tai nó như ù đặc đi, không còn nghe thấy gì nữa, rồi nó sẽ chết sao? Không, bác sĩ nói rằng nó vẫn có thể sống nếu như điều trị mà! Nhưng chi phí thì sao chứ? Để điều trị thì sẽ tốn một khoản lớn, nó làm gì có tiền mà trả chứ! mà bệnh chắc chắn là sẽ không dứt hoàn toàn được, rồi sẽ tái diễn thôi! Nó không thể để cho ba mẹ nuôi của nó chi trả được, nó còn nợ họ quá nhiều!!
Nhìn vào tập hồ sơ bệnh án, sao người ta lại biết nó tên Bào Nhi nhỉ? À, phải rồi, chắc là nhìn vào bảng tên trên áo nó. Ngồi lật tập hồ sơ ra từng trang, xem trong vô thức, nó cũng không biết là mình đang làm gì nữa
Nó trốn khỏi bệnh viện, bước đi như người vô hồn. Tại sao ông trời lại đối xử với nó như vậy? Tại sao lại bất công với nó như vậy chứ? Ông đã cướp đi gia đìnhnó rồi, bây giờ ông còn muốn cướp đi sinh mạng của nó nữa sao? Nước mắt trực trào.
Có lẽ, nó sẽ không điều trị, nó sẽ không nói với ai hết. Nếu như chết đi thì nó sẽ được gặp lại ba, mẹ và cả chị nó nữa. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao!
Chắc giờ này hắn cũng về nhà rồi, lại một ngày nữa nó nghĩ học. Đưa tay lau đi vệt nước mắt, cố gắng làm mặt tươi tỉnh, nó đi vào nhà.
Vừa thấy nó mở cửa bước vào, hắn đã xồng xộc tiến tới
-Sáng nay cô đi đâu vậy?- giọng nói có pha chút tức giận
-À…. Chỉ là sáng nay….À.. xe bus đông quá nên tôi đi muộn, bị bác bảo vệ đuổi ra ngoài
-Vậy sao không về nhà?
-À….. tại…… tại tôi chán quá nên đi lòng vòng ý mà- nó nói mà cúi gằm mặt để tránh ánh mắt của hắn
-Điện thoại cô đâu? Tôi gọi sao không bắt máy?
-Hết pin nên tôi để ở nhà sạc pin rồi. Thôi, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ.
Nó lẩn tránh rồi bỏ lên phòng. Hắn nhìn theo, cảm thấy có gì đó rất lạ, nhìn sắc mặt nó nhợt nhạt quá, phải chăng nó đang giấu hắn chuyện gì? Nhưng thôi, nó về là hắn cảm thấy nhẹ nhõm rồi.
Lên phòng, chợt nó nhớ tới lời Mi nói, ngày mai sẽ có tiết thể dục ngoại khóa, mai là thứ 5, đúng rồi. Nghĩ rồi nó lục tung tủ đồ, lấy được bộ thể dục nó ủi cho thẳng rồi cất sẵn, mai sẽ đem bỏ vào tủ trường cho tiện thay.
Tít…..tít…..tít
Tiếng chuông báo thức lại réo in ỏi, hôm nay sao mà nhức đầu quá. Nhưng nó vẫn giữ cái quyết định của mình, vẫn sẽ đi học bằng xe bus.
Đứng trước gương, nhìn mặt nó xuống sắc quá. Chắc là vì biết mình bị bệnh cho nên nó mới mất tinh thần như vậy. “Không được, nếu như mình không sống được bao lâu nữa thì mình phải sống cho đáng quãng đời còn lại, phải vui lên!!”
Tự động viên mình lấy tinh thần rồi nó lại tiếp tục lên đường. Không thấy động tĩnh gì, chắc là bọn hắn vẫn còn ngủ, hôm nay nó không để lại giấy nữa vì nó nghĩ là hắn biết rồi.
Ra đến trạm xe bus, nó nhìn vào cái bảng xem tuyến xe của mình rồi ngồi đợi. Khi rồi! Chiếc xe mang số 13 (số “hên”) chạy tới, nó vội nhảy lên xe
Sáng sớm nên xe cũng không đông khách, chỉ có lất phất vài người, hầu như ai lên xe vào giờ này cũng ngồi ngủ thì phải. Chọn một cái ghế trống ngay cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Nó rút cái điện thoại ra, gắn tai nghe vào rồi nghe nhạc, vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ
Một lúc sau, có một người thanh niên bước lên và ngồi cạnh nó. Nó cũng không để ý gì, chỉ ngồi ngắm cảnh. Lạ thật! Sao cứ mỗi lần xe xốc lên một cái thì tên đó lại ép sát nó hơn, khó chịu, nó nghĩ lại là mấy tên dê xồm, nó quay qua định kêu tên kia dịch ra một chút thì…..
Gì vậy chứ? Tên đó đang kề con dao vào hông nó, sợ quá!
Chưa kịp định hình nên làm gì thì tên đó nói thầm vào tai nó
-Đến trạm kế tiếp thì xuống xe, không thì đừng trách
“Ax, cái xe số 13, đúng là xui mà, phải làm gì đây chứ???”
Nó chưa biết phải nên làm gì thì đã đến trạm kế tiếp và theo lời tên đó, nó phải bước xuống xe. Nó đi trước và tên đó đi sau kề con dao ép chặt vào người nó. Nó không dám nói gì cả.
Cùng lúc đó, có ba người khác đang nhìn theo “ Cô ta đi đâu vậy chứ? Chưa đến nơi mà? Sao tên đó……… DAO!!” ánh sáng khẽ lóe lên từ con dao sáng bóng
Thật đúng khi hắn quyết định lôi theo hai thằng bạn lên xe bus cùng nó. Cả ba đều đội mũ xụp xuống nên lúc nó lên cứ tưởng là người ta đang ngủ nên cũng không để ý.
Lúc đầu thì Duy Long cứ làu bàu, nhưng thấy cảnh đó, không ai bào ai, cả ba bước xuống theo.
Tên đó đẩy nó đi đến một con hẻm, không biết là đi đâu. Nó sợ quá không biết nên làm gì nữa, nó sợ nếu bây giờ nó đánh tên này thì con dao sẽ cắm vào người nó mà né không kịp mất! Chap 31: Cảm giác ấy là gì?
Chợt! Có tiếng nói vang lên
-Thả cô ta ra
Tên đó vừa nghe thấy, theo phản xạ quay phắt lại và ngay lập tức chuyển con dao lên kề ngay cổ nó, bắt đầu run run rồi hét to
-Không được tới đây! Không thì tao giết con nhỏ này- tên đó nói rồi ép sát con dao vào cổ nó