Lầu 5 Phong Viên trở nên yên tĩnh,bước trên hành lang có thể nghe thấy tiếng chân vọng lên.Thời tiết nóng như lửa đốt,Tiểu Mễ dành rất nhiều thời gian trong ký túc bật quạt đọc sách viết nhật ký.Còn Thành Quyên bắt đầu cuộc sống làm việc,ngày nào cũng rất muộn mới quay về.Ký túc xá thường xuyên yên lặng chỉ có mỗi một mình Tiểu Mễ,cũng không thể ngày nào cũng đi chơi cùng Doãn Đường Diêu,cho nên sự tiếp xúc của cô và cô Thành cũng trở nên nhiều hơn.
Tiểu Mễ luôn luôn vui vẻ kể những việc thú vị.
Cô Thành luôn luôn hiền từ mỉm cười nghe cô nói.
Tiểu Mễ nói một lúc rồi yên lặng,ngơ ngác say sưa,say sưa nhìn lên bức tường trắng một hồi lâu.
Cô Thành sẽ chống tay xuống,ngồi dậy đi lấy một bát chè đậu xanh mát cho cô uống.
Đợi một lúc,Tiểu Mễ uống xong bát chè đậu xanh lại bát đầu kể tiếp những chuyện thú vị.
Cô Thành lại bắt đầu im lặng ngồi nghe.
Thời gian cứ thế trôi đi,chớp mắt đã là thứ năm.
Chập tối hôm đó,Tiểu Mễ vừa cùng Doãn Đường Diêu chia tay trước cửa ký túc,vẫn chưa kịp đi vào phòng của cô Thành,di động đã kêu lên.
Cô mỉm cười,đồ ngốc,cô sẽ không quên ngày kia sẽ tặng quà cho anh.
"A lô"
"Tôi là mẹ của Diêu."
Giọng nói bên đầu dây cao nhã mà uy nghi.
Tiểu Mễ sững người trong giây lát.
*** ***
"Cô là Mễ Ái phải không?"
Trong chiếc xe sang trọng rất thoải mái và sạch sẽ,nhưng không lãng mạnnhư trên phim.Doãn Triệu Man mặc một chiếc váy màu gạo,trên người không đeo trang sức nào,da dẻ của bà như ngọc,một đôi mắt như sương đêm chầm chầm nhìn sang Tiểu Mễ ngồi bên cạnh.
"Vâng,chào cô ạ."
Tiểu Mễ chưa từng gặp một người phụ nữ nào đẹp như vậy,chỉ cần nhìn bà là cũng cảm thấy thời gian như ngừng lại,mặc dù biết rằng cứ nhìn thẳng vào bà như vậy là không lễ phép,nhưng mà ánh mắt của cô không thể rời khỏi người bà.
Doãn Triệu Man nhìn Tiểu Mễ hồi lâu,vài phút không nói gì.Tiểu Mễ rất nghi hoặc,cô ấy đến đây chỉ là xem mình thế nào thôi à?
"Cô rất trắng trợn."Doãn Triệu Man nhẹ giọng nói,giọng nói không ăn nhập với sự nhu nhã bên ngoài.
"Dạ?"Tiểu Mễ giật mình.
"Ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào người lớn như vậy,một chút giáo dưỡng cũng không có."
"À,"Tiểu Mễ nghiêng đầu,"xin lỗi cô.Nhưng mà,không có ai nói với cô à?"
"......?"
"Cô quá đẹp,đẹp đến mức có thể làm người ta quên đi rất nhiều điều."Tiểu Mễ xấu hổ cười.
"Cô dùng những lời ngọt ngào này để tiếp cận Diêu phải không,bởi vì nó là một đứa trẻ ngây ngô,cô luôn dùng những lời ngọt ngào như vậy để mê hoặc nó phải không?"Doãn Triệu Man lạnh lùng.
Tiểu Mễ sửng sốt mở to mắt.
"Những đứa con gái bên cạnh Diêu tôi đã gặp một sô,có người ngây thơ,có người huênh hoang,có người cố tình làm ra vẻ,có người thâm độc.Nhưng mà,họ đều không thể làm cho Diêu động lòng."Doãn Đường Diêu lạnh lùng nhìn cô,ánh mắt dò xét,"Nhưng cô lại rất tài giỏi,lại có thể làm cho Diêu yêu cô,thậm chí muốn chính thức giới thiệu cô cho tôi."
Tiểu Mễ ngơ ngác.
"Thì ra,cái cô có chỉ là lời nói ngọt ngào.Những lời nói này,cô có thể làm động lòng Diêu,nhưng đừng hòng tác động đến tôi."
Trong xe lạnh lẽo.
Hít thở một hơi dài,Tiểu Mễ cười gượng:"Thưa cô,tại sao cô không phân biệt đâu là lời nói thật lòng,đâu là lời nịnh hót?Vừa rồi cháu lừa cô à,lẽ nào nhìn thấy cái đẹp mà không tán thưởng,mới là thành thật hay sao?"
"Lòng người không giống nhau."
"Lòng người?"
"Thành thật sẽ không có bất cứ dã tâm nào,còn lời nịnh hót để muốn đạt được mục đích của mình."Doãn Triệu Man trầm giọng,"Tại sao cô lại chuyển đến Thánh Du?" Tiểu Mễ sửng sốt.
"Tôi đã xem qua rồi,học bạ của cô ở Thanh Viễn không vi phạm kỷ luật gì,không phải phạm phải lỗi lầm gì mới chuyển đến Thánh Du.Cô hãy cho tôi biết nguyên nhân,tai sao cô chuyển đến Thánh DU?"
Tiểu Mễ cứng người như một pho tượng.
"Hơn nữa,tại sao lại muốn chuyển đến lớp học của Diêu?Trưởng phòng quản lý sinh viên của Thánh Du nói,khi đó có một nữ sinh từ Thanh Viễn muốn tìm hiểu về lý lịch của Diêu.Nữ sinh đó là cô phải không?"
Doãn Triệu Man chăm chú nhìn cô:"Cho tôi biết,tại sao lại muốn tiếp cận với Diêu?"
Tiểu Mễ cắn chặt môi,sắc môi dần dần nhợt nhạt.
Không khí lạnh trong xe có âm thanh tĩnh lặng.....
Cô nói không nên lời,trong đầu như hỗn loạn,lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
"Cô cảm thấy.....cháu vì cái gì đây?"
Tiểu Mễ cuối cùng cũng nói nên lời,sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi.Không,cô không thể để Doãn Đường DIêu biết nguyên nhân của mình,như thế cô sẽ không còn có cơ hội ở bên cạnh anh nữa.