Hiểu Khê quyết định không suy nghĩ nữa vì đã tới bàn số 6. Một đôi nam nữ xinh đẹp đã ngồi đó. Cô gái có gương mặt xinh như hoa. Còn chàng trai mới nhìn từ phía sau cũng đủ thấy một cơ thể rắn rỏi, lanh lợi. Hiểu Khê cười rất tươi, chìa thực đơn cho cô gái trước, nói: “Thưa cô, mời cô chọn món trước”. Rồi cô quay sang đưa tiếp thực đơn cho chàng trai. Đột nhiên cô sững người, tờ thực đơn rơi toạch xuống đất. Vị khách nam đang ngồi cùng cô gái đó chính là Đông Hạo Nam - người hay gây chiến với cô nhất. Hiểu Khê thở dài, đúng là oan oan tương báo, bao nhiêu nhà hàng thì không lui tới, đến đây làm gì không biết.
Vừa nhìn thấy Hiểu Khê, Hạo Nam cũng kêu ầm lên ngạc nhiên, khiến tất cả khách khứa đang ăn trong nhà hàng đều quay lại nhìn: “Ơ, Hiểu Khê, sao em lại ở đây?”.
Hiểu Khê hoảng hốt, chắp tay xin anh nói nhỏ: “Trời ơi, anh làm ơn nói nhỏ chút đi. Không em bị đuổi việc bây giờ”. Ngay từ khi mới vào làm, cô đã được dạy dỗ kĩ về triết lý kinh doanh “Khách hàng là thượng đế”. Nếu Hạo Nam la hét, người quản lý nhà hàng tất cho rằng cô gây chuyện lớn. Không, không thể mất việc được. Hạo Nam trừng mắt nhìn cô một lúc, thấy cô năn nỉ quá nên cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ghế.
Hiểu Khê vẫn tươi cười, vui vẻ nói: “Hôm nay anh đến đây dùng bữa ạ?”.
Hạo Nam hất hàm hỏi: “Sao em ở đây?”.
Hiểu Khê đáp: “Em làm việc ở đây, lúc nãy em nói rồi mà”.
Hạo Nam cau có: “Làm việc? Em mà cũng đi làm thuê sao?!”.
Hiểu Khê làm bộ ngơ ngác: “Có gì sai trái hả anh? Nhiều sinh viên cũng tranh thủ đi làm thuê mà”.
Hạo Nam nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt nghiêm khắc: “Họ khác, em khác, chắc chắn là em rất cần tiền, đúng không?”.
Hiểu Khê ấp úng, nhưng vẫn loanh quanh: “Em… em muốn mở mang kiến thức về xã hội”.
Hạo Nam điên tiết gằn giọng: “Hừm, chứ không phải vì Lưu Băng sống chung với em nhưng không chịu đưa tiền sao? Em phải đi làm thêm để nuôi anh ta? Được, Mục Lưu Băng này được lắm. Đúng là đồ trai bao”.
Minh Hiểu Khê tức giận la lớn: “Đông Hạo Nam, im đi!”, quên mất cả nguy cơ sẽ bị đuổi việc. Nhưng cô không thể để bất kỳ ai xúc phạm tới Lưu Băng, kể cả bạn thân anh ấy.
Bạn gái của Hạo Nam lo lắng can ngăn: “Anh Hạo Nam… sao thế? Ngồi xuống đi!”.
Kẻ nóng tính Đông Hạo Nam lập tức trút toàn bộ cơn giận lên cô gái vô tội, quát to: “Xéo, xéo ngay cho khuất mặt tôi”.
Cô gái xinh đẹp mặt tái xanh, vừa khóc vừa chạy ra khỏi cửa. Hiểu Khê thở dài nhìn theo cô gái, than thở: “Dã man quá! Một bữa tối thơ mộng thế là đi tong”.
Hạo Nam điên tiết, lồng lên như một con mãnh thú: “Minh!.. Hiểu!... Khê!”
Giám đốc nhà hàng vội vã chạy đến, mặt mũi biến sắc nhưng miệng vẫn cố nhệch ra cười: “Đông thiếu gia đến để kiểm tra công việc ạ?”.
Hiểu Khê thấy hơi chóng mặt. Thì ra nhà hàng là của nhà họ Đông. Ông giám đốc lại hỏi tiếp: “Đông thiếu gia, có phải cô phục vụ này làm cậu phật ý? Cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ cô ta đàng hoàng!”.
Hạo Nam mặt đỏ tưng bừng, la hét om sòm: “Xéo đi. Tất cả xéo hết. Để tôi ở lại với mình cô ta”.
Ông giám đốc và tất cả nhân viên đứng quanh đó đều sợ hãi, đầm đìa mồ hôi, chỉ biết gật đầu lia lịa. Lời nói của con ông chủ quả hiệu nghiệm. Đúng năm phút sau, cả nhà hàng đã vắng tanh, tất cả thực khách đang say sưa ăn uống ban nãy cũng bị dọn sạch. Chỉ còn lại Hạo Nam và Hiểu Khê gườm gườm nhìn nhau đầy tức tối. Cứ nhìn nhau như vậy một lúc lâu, Hiểu Khê mệt mỏi ngồi phịch xuống một cái ghế, than vãn: “Hạo Nam, anh ghét tôi lắm phải không? Tôi làm thuê ở đây, lẽ ra anh càng có cơ hội để trả thù chuyện cũ chứ. Việc gì phải làm ầm ĩ lên như vậy?”.
Hạo Nam cau mày: “Tại sao anh phải trả thù. Lúc nào em cũng cho rằng anh ghét em lắm sao?”.
Hiểu Khê giảng giải: “Tôi đã công khai chống đối anh hai lần trước toàn trường, anh vẫn chưa trả thù mà. Lẽ nào anh quên rồi?”.
Hạo Nam càng cau mặt lại, nói nhỏ: “Hừm, vậy tại sao lúc Thiết Sa Hạnh bắt nạt em ở trường, anh lại ra tay giúp?”.
Nhắc tới vụ Thiết Sa Hạnh, Hiểu Khê bật cười: “Ừ nhỉ, thế nghĩa là anh không ghét em, lại còn bênh vực em nữa. Thế mà… em cứ tưởng…”.
Hạo Nam không quên vấn đề chính: “Sao em lại làm ở đây? Em thiếu tiền lắm sao?”.
Hiểu Khê gật đầu, tha thiết nhìn Hạo Nam nói: “Anh có thể giúp em một chuyện không? Xin anh giữ kín chuyện em làm ở đây. Lưu Băng không biết…”.