Teya Salat
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
↓↓ > > Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)

“Và cũng giống như Lưu Băng vậy”, Giản Triệt nói tuột luôn vấn đề mà Hiểu Khê đang trốn tránh.

Cô lại thấy người rất lạnh, liền xiết chặt khăn quàng: “Ý anh là… Lưu Băng được sinh ra trong hoàn cảnh như thế, đã sống và lớn lên trong hoàn cảnh như thế… nên khi với tình hình như vậy… lựa chọn của anh ấy… cũng chỉ có thể là như vậy… có phải không?”.

Giản Triệt trầm giọng: “Chuyện của Lưu Băng, anh cũng không biết tại sao cậu ấy chọn lựa con đường như vậy. Nhưng anh tin rằng, nếu có thể lựa chọn con đường khác, cậu ấy nhất định không quay về phục vụ cho Liệt Viêm Đường”.

Trái tim của Hiểu Khê bị thắt lại, nức nở như chiếc khăn quàng đang bị cô dày vò trong tay.

“Không cần biết lý do gì, em vẫn không muốn nhìn thấy anh ấy như thế…”, Hiểu Khê nói khẽ, rồi cô vứt chiếc khăn xuống, quay sang Giản Triệt cầu cứu: “Anh nói đi, em phải làm gì bây giờ?”.

Giản Triệt lắc đầu, “Ý em muốn nói là ngăn cản Lưu Băng không làm chủ của Liệt Viêm Đường phải không? Anh chịu thôi, hết cách. Ngay cả Lưu Băng cũng không có cách nào cả”. Hiểu Khê buồn bã rút tay ra khỏi tay Giản Triệt.

Tiếng Giản Triệt đều đều: “Tuy anh không hiểu nhiều về xã hội đen, nhưng cũng biết trước mặt Lưu Băng hiện đang có một con hổ dữ chực vồ lấy cậu ấy đòi ăn thịt. Cậu ấy muốn chạy cũng không được, chỉ còn cách nắm lấy binh khí, chống trả nó mới có đường sống”. Anh nắm chặt tay Hiểu Khê, dặn dò: “Nhưng em không nên tuyệt vọng, có nhiều việc nằm ngoài dự kiến con người. Chỉ cần chúng ta nỗ lực nắm bắt cơ hội… cũng không phải không có hy vọng đâu!”.

Mắt Hiểu Khê sáng lên: “Thật không ạ?”.

Giản Triệt cũng ân cần nhìn cô: “Thật mà”. Hiểu Khê thấy người ấm áp hẳn. Được Giản Triệt động viên, cô thấy trái tim mình như dần nóng lại.

-----------------------------

Đêm đã rất khuya. Hiểu Khê vẫn mơ màng trên salon. Giản Triệt nhè nhẹ lay tỉnh cô, “Hiểu Khê… Hiểu Khê… Anh đưa em về nhà ngủ nhé?”.

Giọng Hiểu Khê ngái ngủ: “Không đâu”.

Giản Triệt lắc lắc cô: “Vậy để anh bế em sang phòng khác nhé?”.

Hiểu Khê vẫn lơ mơ trong cơn buồn ngủ: “Không… em ở đây cơ… ở đây… có anh. Em… không… muốn một mình”.

Đêm càng khuya. Hiểu Khê gối đầu vào chân Giản Triệt, ngủ vùi. Thỉnh thoảng cô cựa quậy người, khiến chiếc khăn quàng luôn rơi xuống. Và mỗi lúc như vậy lại luôn có một cánh tay kịp thời nhặt chiếc khăn quàng lên, nhẹ nhàng đắp cho cô…

------------------------------

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa bước vào lớp đã đụng ngay Tiểu Tuyền, cô ta la lớn: “Hiểu Khê! Sao cậu lại đến đây?”.

Hiểu Khê ngạc nhiên: “Sao thế? Tớ không được đến đây ư?”

Ngay lập tức, một nhóm các bạn gái vội vây quanh, cô hỏi dồn dập: “Sao cậu lại ở đây?”.

Cô gái A phẫn nộ: “Cậu làm cho bọn mình thất vọng quá”.

Cô gái B nghi hoặc: “Lẽ nào tin đồn là có thật?”.

Cô gái C buồn bã nhìn cô: “Hiểu Khê, mình thấy hình tượng của cậu bị sụp đổ”.

Cô gái D phấn khích hỏi: “Mau lên, kể cho bọn tớ nghe đi!”.

Hiểu Khê ngẩn cả ra, ngơ ngác hỏi: “Tớ làm sao kia?”

Không hiểu cô đã làm gì khiến nhiều người giận dữ đến như vậy. Cô không hiểu nổi, liền đưa mắt cầu cứu Tiểu Tuyền. Tiểu Tuyền thở một hơi thật dài, lấy tờ tạp chí đang để trên bàn đem đến trước mặt cô: “Cậu tự xem đi”. Đó là tờ tạp chí của trường cô.

Trên trang bìa tạp chí là hình ảnh cô và Giản Triệt đi cùng nhau, khi Giản Triệt đưa cô về nhà vào sáng sớm nay. Trên tấm hình có đề hai hàng chữ lớn: “Minh Hiểu Khê vui tình mới, đêm không về nhà. Mục Lưu Băng bị bỏ rơi, bị trọng thương!”.

Hiểu Khê kinh ngạc sững sờ, tay cô bắt đầu không làm chủ được nữa, run lên bần bật. Tờ tạp chí rơi xoạch xuống sàn đất như chiếc lá trong gió run lên bần bật… Tiểu Tuyền giải tán đám nữ sinh đang vây lấy Hiểu Khê, nắm tay kéo cô ra ngoài lớp, đến một góc vắng.

Tiểu Tuyền thăm dò: “Cậu vẫn không hề biết chuyện gì à? Từ trưa hôm qua, đài truyền hình đã liên tục đưa tin Lưu Băng bị ám sát đang cấp cứu trong bệnh viện đấy”.

Hiểu Khê sững sờ nhìn bạn: “Cậu nói gì… Thật thế không?”.

Tiểu Tuyền kinh ngạc: “Hiểu Khê, lẽ nào cậu bị mù, bị điếc sao? Hiện giờ tất cả các kênh truyền hình và báo chí đều đăng tin này. Lẽ nào cậu đã chia tay với Lưu Băng thật rồi sao? Chuyện lớn như thế mà cậu cũng không biết sao?”.

Hiểu Khê nắm chặt lấy tay cô, khẩn khoản: “Lưu Băng… thế nào rồi?”.
Tiểu Tuyền bị tay Hiểu Khê túm chặt tới phát đau, phải hét toáng lên. Sức khỏe của Lưu Băng thật khác thường: “Tớ, tớ không biết. Có báo nói Lưu Băng đã chết rồi, có báo nói rằng anh ấy vẫn đang cấp cứu, chưa thoát khỏi nguy hiểm, cũng có báo nói anh ấy không hề bị thương gì… Tớ cũng không biết báo nào đúng, báo nào sai… ! Ôi đau quá!”

Hiểu Khê dùng hết sức túm chặt tay bạn: “Lưu Băng đang nằm ở bệnh viện nào, cậu mau nói đi!”.

Tiểu Tuyền đau tới ứa nước mắt: “Để tớ nói… Cậu đừng túm chặt thế, tớ đau lắm!”.

Hiểu Khê giận dữ quát to: “Nói nhanh lên!”.

“Bệnh viện Quang Du. Lưu Băng đang ở bệnh viện Quang Du!”. Tiểu Tuyền thì thào.
« Trước1 ... 6465666768 ... 106Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ