The Soda Pop
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
↓↓ > > Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


“Bắt gì chứ? Chị có phải là ăn trộm gì đâu?”, Hiểu Khê e ngại nhìn cô bé.

“Ôi, tâm trạng của chị Hiểu Khê không vui à?”, Hạo Tuyết cười đầy bí hiểm. “Để em đoán thử xem tại sao chị lại không vui nhé. Có phải là vì… kỳ kiểm tra cuối học kì không?”.

Hiểu Khê gượng ép trả lời: “Phải đấy, em thật thông minh”.

“Vậy à!”, Hạo Tuyết hứng khởi hét lớn: “Vậy thì chị phải cám ơn em”.

Hiểu Khê vội vàng bịt tai lại: “Cám ơn cái gì kia? Cám ơn em đã làm thủng màng nhĩ của chị à?”.

“Thôi nào chị…”, Hạo Tuyết kéo tay cô, “Em đã nghĩ ra một cách có thể giúp chị vượt qua kỳ thi một cách dễ dàng”. “…?”,

Hiểu Khê chăm chú nhìn cô bé. “Mời anh Giản Triệt phụ đạo thêm cho chúng ta!”, Hạo Tuyết vui vẻ, “Thật là một việc tốt biết bao!”

Hiểu Khê cúi đầu thất vọng: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à?”.

“Anh Giản Triệt là hạnh phúc cả đời của em, em đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ rồi”, Hạo Tuyết kiên quyết nói.

“Chị không đi”, Hiểu Khê từ chối, “Lần trước vì nghe theo sáng kiế quỷ quái của em mà làm cho cả nhà thấy khó xử. Lần này thật không biết em còn định giở trò gì ra nữa”.

“Chị Hiểu Khê, đi mà chị, ôn tập thôi mà, em có thể giở trò gì ra chứ?”, Hạo Tuyết ra sức thuyết phục. “Chị quên lần trước anh Giản Triệt phụ đạo cho chị một buổi tối toán hình học, chị thi được mấy điểm rồi sao?”

Một trăm điểm.

Hiểu Khê chớp mắt, cô bắt đầu do dự.

oOo

Từ đầu đã biết không nên tin tưởng cô bé Hạo Tuyết này rồi. Hiểu Khê tức giận vùi đầu mình vào cuốn sách. Đây là lần thứ ba mươi hai cô tự trách mình. Hạo Tuyết hoàn toàn không hề muốn ôn tập, cứ bám chặt lấy Giản Triệt như một chú chim non ríu rít, nói không ngừng nghỉ, cười không ngừng nghỉ, cô bé luôn miệng phát ra muôn vàn kiểu âm thanh. Hiểu Khê không những không được Giản Triệt phụ đạo, ngay cả một phút yên tĩnh để ôn tập cũng trở thành điều không tưởng.

“Ồ, anh Giản Triệt không để đàn piano ở đây à?”, Hạo Tuyết lại phát hiện thêm một điều mới.

Giản Triệt gật đầu, đáp: “Không”.

Hạo Tuyết thất vọng: “Tiếc thật đấy. Em cứ tưởng hôm nay sẽ được nghe anh Giản Triệt đánh đàn kia. Tại sao anh không để một cây đàn piano ở đây vậy”.

Giản Triệt cười hỏi: “Tiểu Tuyết. Em đến đây cuối cùng là để làm gì?”.

“Để nói chuyện với anh Giản Triệt ạ”, Hạo Tuyết đáp không chút do dự. “Em bấy lâu nay đều chưa có cơ hội được nói chuyện thân mật với anh thế này. Gần đây đến cả gặp mặt anh còn khó nữa, anh bận gì mà bận ghê thế?”

Giản Triệt nghiêm mặt lại: “Không phải em đến để ôn tập sao?”.

Hạo Tuyết lắc đầu nguây nguẩy: “Không phải ạ! Đấy chỉ là lý do để mẹ em cho em đến đây thôi”.

Hiểu Khê suýt nữa là ngã lăn xuống bàn. Xem ra Hạo Tuyết cũng thành thật quá. Hiểu Khê bịt tai lại, cố gắng ngăn chặn các loại tạp âm.

Giản Triệt nhìn thấy, liền hỏi: “Hiểu Khê, còn em đến đây để ôn tập đúng không?”
“Không phải, không phải!”, Hạo Tuyết lao nhanh về phía Hiểu Khê, khẽ cù vào eo cô để cô phải bật cười. “Chị Hiểu Khê cũng không phải đến để ôn tập gì đâu, chị ấy đến để thư giãn thôi”.

Giản Triệt nở một nụ cười mát dịu còn hơn làn gió xuân thổi qua. Nụ cười của anh làm Hạo Tuyết phải nín thở… “Tiểu Tuyết này”, anh nói bằng giọng ngọt ngào như dỗ trẻ ăn kẹo, “anh đưa cho em mấy cuốn truyện tranh. Em yên lặng ngồi trên ghế sa lông đọc một tiếng đồng hồ nhé. Anh giúp chị Hiểu Khê ôn tập một lát, được không nào?”.

“Một tiếng đồng hồ cơ á?”, cô bé đắn đo, không hiểu mình có qua được không.

Giản Triệt cười: “Em đã lớn rồi, nên học cách yên lặng lại chứ”.

Hạo Tuyết lại bị nụ cười của Giản Triệt làm mê mẩn nhưng vẫn cố vòi vĩnh: “Vậy, một tiếng sau thì sao…?”.

Giản Triệt đành hứa với cô bé: “Tùy ý em muốn làm gì cũng được. Thế nào?”.

Thế là Hạo Tuyết ngoan ngoãn ôm truyện tranh ra ngồi một góc.

Trên người Giản Triệt tỏa ra một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất, khiến ai ngửi được cũng thấy rất dễ chịu. Hiểu Khê bỗng thấy mình thông minh hơn hẳn khi ở bên anh. Chỉ cần nghe được giọng nói nhẫn nại, dịu dàng của anh, mọi bài tập khó sẽ lập tức trở nên đơn giản, và thật dễ hiểu biết bao!

Hiểu Khê chăm chú nhìn vào những con số mà Giản Triệt ghi trên giấy, thì ra là phải làm như thế, cô thích thú ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Giản Triệt…”. Có thể do quá đột ngột, khi cô ngẩng đầu nhìn lên, bất chợt cảm nhận khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một tấc. Gương mặt Giản Triệt thoáng ngượng ngùng.

Hiểu Khê biết mình nên giả bộ xem như không biết chuyện gì vừa xảy ra, không nên suy nghĩ lung tung, nhưng không hiểu sao cô không thể kiểm soát được mình để không nghĩ đến chuyện lần đó, cái lần bấn loạn đó, cái lần bối rối đó…

Giản Triệt từ từ xoay đầu đi. Cô vẫn nhìn anh không rời mắt. Giản Triệt ho nhẹ: “Hiểu Khê, em hiểu chưa?”

Hiểu Khê bỗng giật mình: “A…!”. Cây viết trên tay cô chọc vào mặt cô đau điếng, đau đến nỗi mắt cô đã ngấn lên trong khóe mắt…
« Trước1 ... 7172737475 ... 106Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ