Polly po-cket
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
↓↓ > > Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


“Anh Lưu Băng…”, Hiểu Khê gọi anh rất khẽ, lo lắng không biết anh có hiểu nhầm chuyện gì không? Sự việc chắc chắn không như anh nghĩ đâu…

Lưu Băng đứng trước mặt Giản Triệt, ánh mắt chuyển từ Hiểu Khê sang Giản Triệt. Anh im lặng hồi lâu, rồi bỗng nở nụ cười, nụ cười khá nhạt, nhưng cũng đủ làm mọi người an tâm: “Giản Triệt, chúc cậu triển lãm thành công!”.
Giản Triệt cũng cười, nụ cười của anh chân thành: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, cậu dạo này thế nào?”

Đôi mắt Lưu Băng rất phức tạp, khiến Hiểu Khê trong thoáng giây cảm thấy lo lắng. Cô dịu dàng hỏi: “Anh Lưu Băng, anh không sao chứ?”.

Lưu Băng cười đáp trả, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng: “Anh không sao”.

Hiểu Khê hỏi tiếp: “Anh đến đây là để xem triển lãm tranh của anh Giản Triệt à?”.

“Đúng thế!”, Lưu Băng nhìn Giản Triệt cười, “Chúng ta quả là rất lâu rồi không gặp mặt nhỉ?”

Giản Triệt vỗ vai Lưu Băng: “Xem hôm nào chúng ta gọi Hạo Nam cùng ra để trò chuyện với nhau đi”. Lưu Băng gật đầu.

Người đến tham quan triển lãm tranh của Giản Triệt mỗi lúc một đông hơn. Giản Triệt lại bị đám người vây xung quanh. Hiểu Khê đi theo sau Lưu Băng và đám người của anh. Hạo Tuyết chạy đuổi lên nói nhỏ với cô: “Chị Hiểu Khê, em thấy anh Lưu Băng dạo này khác xưa quá. Anh ấy là lạ làm sao, đáng sợ làm sao. Em chẳng dám nói chuyện với anh ấy đâu”.

Hiểu Khê bần thần một lúc, nhìn Lưu Băng. Anh mặc một bồ đồ màu trắng, trông đẹp như một bức điêu khắc bằng đá. Nhưng anh lại quá lạnh lùng, quá âm u. Giữa dòng người qua lại, anh rõ ràng bị tách biệt bởi nét kỳ lạ và cô đơn của mình. Hiểu Khê bỗng thấy thương hại và không nỡ nhìn thấy anh như thế. Cô bước nhanh chân để đứng cạnh Lưu Băng.

“Em không biết hôm nay anh cũng đến”, Hiểu Khê nói, “Nếu biết, em đã đến đây cùng anh rồi.”.

“Không sao, em không cần giải thích đâu”. Lưu Băng nắm lấy tay cô, rồi nhìn các bức tranh trên tường, nói khẽ: “Tranh cậu ấy vẽ đẹp quá phải không?”.

Hiểu Khê gật đầu: “Tranh của anh Giản Triệt rất đẹp, chỉ có điều…”.

“Sao cơ?”, Lưu Băng thắc mắc.

“Anh không phải đến đây xem tranh phải không? Tâm trí anh không đặt ở nơi này”, Hiểu Khê nhíu mày, “Anh Lưu Băng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”.

Lưu Băng xiết chặt tay cô hơn. Từ bàn tay anh toát lên một làn hơi ấm lạ kỳ: “Kiên nhẫn một chút, em sẽ biết ngay thôi”. Ánh mắt Lưu Băng vụt nóng nảy, làm bừng sáng cả khuôn mặt anh.

-------------------
Hai tiếng đồng hồ sau, khi Lưu Băng cùng Hiểu Khê chào Giản Triệt để đi về, từ phía cửa ra vào của trung tâm triển lãm bỗng xuất hiện mấy chục ký giả. Người nào cũng cầm máy ảnh, xách micro, vai đeo máy quay, mắt sáng hứng khởi, cứ như đi đánh trận, ầm ầm xông vào. Kỳ lạ ở chỗ, họ không lao đến tìm nhân vật chính của buổi triển lãm, mà lại tìm người lúc nào cũng có nụ cười lạnh nhạt Mục Lưu Băng.

“Mục đại nhân! Chuyện Hải Hưng Bang bị đột kích toàn diện có liên quan gì đến Liệt Viêm Đường không?”

“Mục đại nhân! Anh có suy nghĩ gì khi thấy Hải Hưng Bang gặp nạn bất ngờ như vậy?”

“Mục đại nhân! Liệt Viêm Đường có định thâu tóm toàn bộ Hải Hưng Bang không?”

“Mục đai nhân! Lần này Hải Hưng Bang bị công kích có liên quan gì đến chuyện lần trước anh bị ám sát?”

“Mục đại nhân! Thiết Đại Kì hiện không biết tung tích, anh có nghĩ ông ấy bị hại rồi không?”

“Mục đại nhân!...”

“Mục đại nhân!...”

“Mục đại nhân!...”

Các ký giả cứ hỏi liên tục như súng liên thanh, vậy mà Lưu Băng vẫn điềm nhiên không hé lấy nửa lời. Bị ép hỏi quá nhiều anh mới dùng một ánh mắt nghiêm nghị nhìn các ký giả, lạnh lùng trả lời: “Tôi đến đây để tham dự triển lãm tranh của bạn tôi. Những gì các anh hỏi, tôi đều không biết”.

“Có phải Thiết Đại Kì nhất định phải chết không? Anh có thể tha cho ông ấy không?”

Một ký giả trẻ tuổi như mới vào nghề vẫn kiên trì hỏi gặng. Anh ta chưa dứt lời đã thấy hai vệ sĩ từ phía sau lưng Lưu Băng xông đến. Một người bịt miệng, một người đè chặt vai anh ta lôi ra bên ngoài. Những ký giả khác nhìn thấy vậy sợ quá, không ai dám hỏi thêm gì nữa.

Lưu Băng quát một tiếng: “Tránh ra”. Trong nháy mắt, tất cả ký giả đều dạt hết sang một bên, để dành một lối đi rộng rãi cho Lưu Băng. Lưu Băng cười với Giản Triệt, nụ cười vẫn rất lạnh nhạt: “Xin lỗi cậu, phá rối hết buổi triển lãm tranh của cậu rồi”.

Giản Triệt nhìn anh không nói hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu”.

Lưu Băng nhìn sang Hiểu Khê. Nãy giờ cô yên lặng như một cô búp bê ngoan ngoãn: “Đi theo anh”.

“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết chẳng hiểu sao lại cứ nắm lấy áo cô, giữ chặt: “Đừng đi chị…”.

Hiểu Khê nhìn cô bé đang lắc đầu nguây nguẩy và gương mặt đầy ưu tư của Giản Triệt, cô cười để trấn tĩnh họ: “Yên tâm đi, chị không sao đâu. Đừng quên rằng chị xưa nay vẫn có biệt hiệu là thiên hạ vô địch Minh Hiểu Khê…”

Hết chương 7

Minh Hiểu Khê

Thủy tinh trong suốt.

CHƯƠNG 8

Không khí trong nhà họ Mục ngột ngạt đến khó thở. Những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường đều có mặt đầy đủ trong phòng khách. Mặt mũi ai cũng nghiêm trang, im lặng lắng nghe chỉ thị của Lưu Băng.
« Trước1 ... 7677787980 ... 106Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Thủy tinh trong suốt - Minh Hiểu Khê (full)
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ