Hiểu Khê ngẩn ngơ một hồi, mãi mới cất tiếng được: “Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hạo Tuyết nhìn Hiểu Khê cười tít mắt rồi nịnh: “Chị Minh, em dẫn chị đi tham quan nhà được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi bơi được không?”
“Không được!”
“Chúng ta đi xem phim được không?”
“Không được!”
“Thế thì… chúng ta làm gì đây?”
Minh Hiểu Khê nhìn cô bé: “Chúng ta đi giúp anh Triệt một tay”.
Đông Hạo Tuyết lắc đầu: “À, không cần đâu…”.
“Tại sao không cần?”, Minh Hiểu Khê lớn tiếng: “Anh Triệt phải nấu nướng cho cả năm người chúng ta. Tại sao chúng ta không thể giúp anh ấy chứ?”.
Hạo Tuyết lùi về phía ghế salon: “Chị không biết gì ư? Anh Triệt giỏi lắm, từ trước đến giờ chẳng cần ai giúp đâu”.
Hiểu Khê lắc đầu, nói với giọng không hài lòng: “Không thể nói thế được, làm người phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia chứ. Anh Triệt dù giỏi nhưng chúng ta vẫn phải có trách nhiệm phụ giúp”.
Hạo Tuyết có vẻ sợ Hiểu Khê túm lại, liền cứ lùi mãi và lắc đầu nguây nguẩy: “Không… không cần đâu… em không giúp được gì đâu…”. Hiểu Khê thất vọng, rồi quay sang nhìn Mục Lưu Băng: “Vậy anh đi giúp anh Giản Triệt nhé!”
Mục Lưu Băng chậm rãi ngước hàng mi dài rợp bóng, ngắm nghía cô như nhìn một người từ hành tinh khác. Chắc hẳn anh ta thấy lời đề nghị của cô khó chiểu hơn cả thuyết tương đối của Einstein nữa.
Minh Hiểu Khê bực bội khi không thấy ai có nhã ý hưởng ứng. Cô dậm chân, kêu to: “Thế thì cũng phải có người nói cho tôi biết là nhà bếp ở đâu chứ?”.
Theo hướng tay chỉ của Hạo Tuyết, cô bước vào nhà bếp. Vừa bước vào cửa, Hiểu Khê đã đứng ngẩn ra nhìn. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào đeo tạp dề nấu ăn mà có thể đẹp trai phong nhã đến như thế.
Phong Giản Triệt đang nấu ăn trong bếp, với tư thế ung dung, cử chỉ nhã nhặn, gương mặt mỉm cười giống như là anh đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật đang được chờ đợi nhất trên đời này. Khi phát hiện ra Hiểu Khê đang thẫn người đứng xem mình nấu ăn, lơ mơ như kẻ mộng du, Giản Triệt bèn cười, trêu chọc:
“Em chảy cả nước miếng rồi kìa”.
Hiểu Khê cuống quít lau miệng trong vô thức. Nhưng quái, trên miệng cô làm gì có dính nước gì. Biết anh đang trêu mình, Hiểu Khê mặt đỏ như gấc.
Giản Triệt vẫn tươi cười hỏi: “Em đến giúp anh sao?”.
Hiểu Khê khẽ gật đầu. “Còn mấy người kia đâu?”, anh hỏi tiếp.
Hiểu Khê lúng túng đáp: “À… họ… đều có việc rất quan trọng phải làm… nên không thể đi được… “.
Giản Triệt cười phá lên: “Hiểu Khê, em đừng nói tốt cho bọn họ nữa. Anh chơi với họ bấy lâu, lẽ nào lại không hiểu tính của họ sao?”. Kẻ nói dối xấu hổ cúi gằm mặt.
Phong Giản Triệt vừa rửa cà chua, vừa hỏi: “Em có thể giúp anh gì nào? Em biết làm gì đây?”.
Hiểu Khê hăng hái bước lên phía trước, nhanh nhẩu: “Việc gì em cũng làm được, cái này để em rửa cho!”, rồi xắn tay áo lên, tranh rửa. Trong lúc vội vàng, cô đã chạm phải tay của Giản Triệt. Hiểu Khê lại đờ người ra. Thật ấm áp… Thật êm dịu… Cứ như một luồng điện chạy qua… Mình làm sao thế này, Hiểu Khê hoảng hốt, rồi ra sức lấy tay đánh mạnh lên đầu mình.
Giản Triệt vội vã đặt các thứ trong tay lại, nhẹ nhàng vuốt lên đầu Hiểu Khê: “Ngốc ạ! Làm gì mà phải đánh mình mạnh như thế chứ? Có đau lắm không?”.
Bàn tay của anh thật thần diệu, chạm tới đâu, vết đau dịu hẳn đến đó. Đầu của Hiểu Khê chợt thư thái lạ thường, chưa bao giờ cô cảm thấy dễ chịu đến vậy. “Thôi, không được nghĩ ngợi lung tung”, cô dùng toàn bộ sức mạnh của mình nhắc nhở chính mình và buột miệng nói ra câu đầu tiên mà cô có thể nghĩ ra: “Làm gì vậy?”
“Hả?”, Giản Triệt ngạc nhiên hỏi lại.
Hiểu Khê lúng túng, nói lảng sang chuyện khác: “Không. Em…ý em là… anh muốn làm món gì cho buổi tối nay?”.
Giản Triệt thích thú nhìn cô: “Em có ý kiến gì hay không? Nếu không, em giúp anh làm vài món, được chứ?”.
Hiểu Khê nghĩ thầm, chết thật, chả lẽ lại từ chối. Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, vì bạn bè đành dốc hết sức mình vậy, cô đáp: “Được!”, rồi hăm hở lao vào đống thức ăn.
Trong phòng ăn, Đông Hạo Tuyết vui mừng reo vang trước các dĩa thức ăn đầy ứ hự: “Trời ơi, bữa tối nhiều món quá, em hoa hết mắt đây này. Em phải nếm hết mới được”. Rồi không đợi ai gắp mời trước, Hạo Tuyết bắt đầu nếm lần lượt từng món:
“Món cá chưng của anh Triệt ngon lắm!... Món bánh xếp nhân tôm, chà… mùi vị ngon tuyệt”. Hiểu Khê mắt sáng lên nghe cô bé bình phẩm. Hạo Tuyết nhai thật kỹ món thứ ba, chụt chụt lưỡi, ra chiều ưng ý lắm, tấm tắc: “Tuyệt vời… món gà xào ớt này không cay lắm, rất ngon. Màu sắc phối hợp thật bắt mắt, kết hợp đủ các hương vị… anh Triệt giỏi quá!”
Phong Giản Triệt nhìn về phía Minh Hiểu Khê, cười: “Không phải anh làm đâu. Đầu bếp làm món này là Hiểu Khê”.
Hạo Tuyết ngạc nhiên nhìn Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê làm món này sao?”.