- Chúng ta sẽ đến một nơi có thể nói chuyện bình tĩnh - người đàn ông mập nói tiếp. Tôi bắt đầu rất chán cứ gặp các cậu trên đường đi của tôi liên tiếp như thế này. Chúng ta phải có cuộc nói chuyện với nhau...
Hai thám tử khiếp sợ đến nỗi không nói gì được. Ông Claudius vẫn mỉn cười, trên tay cầm con dao dài, lưỡi dao lượn sóng.
- Các bạn nhỏ à, đây là một con dao găm lưỡi xoắn Mã Lai được chế tạo cách đây một ngàn hai trăm năm và cứ một thế kỷ là nó giết một người . Chắc là không cậu nào muốn làm người thứ mười ba chứ... Vì chắc các cậu đều biết rằng, đối với một số người, số mười ba là một số xui?... Chương 11: BẢY CHỈ DẪN CÓ CÁNH
XE TẢI CHẠY hết sức nhanh về phía những ngọn đồi cao hoang vắng trải dài ở ngoại ô thành phố Hollywood.
- Tôi có báo trước cho các cậu mà, nhưng các cậu có chịu nghe đâu - nữ tài xế nói sau một hồi im lặng.
Khi đó Bob nhớ ra cậu đã nghe giọng nói này ở đâu. Chính người đàn bà này đã gọi điện để khuyên ba thám tử không nên xen vào chuyện riêng của ông Claudius.
Xe tải chạy ngay giữa các ngọn đồi. Peter lấy lại đủ can đảm để hỏi:
- Thưa chú Claudius, làm thế nào chú đuổi tài xế Fitch và xe về được ạ?
Ông Claudius cười khúc khích:
- Dễ ợt. Hôm qua tôi đến hãng cho thuê xe để tìm thuê một chiếc xe khó nhận ra hơn thiếc Ranger. Tại đó, tôi đã nhìn thấy chiếc Rolls tuyệt đẹp mà các cậu đang dùng. Tôi hỏi số điện thoại trên xe. Người ta cho tôi biết. Ngày hôm nay, tôi đã theo các cậu đến đây. Trong khi các cậu ở trong nhà tôi vào buồng điện thoại công cộng, tôi gọi thiếc Rolls; tôi tự xưng là chủ nhà, báo là tôi mời các cậu ở lại ăn cơm trưa cùng tôi và bảo xe có thể về được. Thế là xe bỏ đi.
- Anh Claude à, bà Claudius nói, anh có nghĩ rằng nên…
- Không! Người đàn ông mập cắt ngang. Em im đi và cứ lo lái xe. Em có nhớ nhìn trong kiếng hậu xem có ai theo không?
- Có. Lúc đầu, có chiếc xe nhỏ, nhưng bây giờ không thấy nữa.
- Được, cẩn thận khúc quẹo.
Sau khi quẹo khá gắt, xe đến một thung lũng nhỏ hoang vắng. Ngay giữa có một ngôi nhà cùng cái ga-ra đậu được hai xe. Cánh cửa ga-ra đang mở và xe tải chạy vào đậu bên trong.
- Tất cả xuống xe - ông Claudius nói. Nhưng từ từ thôi!
Bob và Peter chậm chạp bước xuống xe, ông Claudius mập đi theo sau. Hai cậu nhận ra chiếc Ranger màu đen mà ba thám tử đã nhận dạng ngay từ đầu.
Ông Claudius chỉ đường và cả nhóm bước vào một phòng khách rộng lớn có rất ít đồ gỗ. Trên bàn có bốn cái lồng; bên trong mỗi lồng có bốn con két đầu vàng. Mấy chú két có vẻ buồn bã. Khi bà Claudius đặt cái lồng thứ năm lên bàn, không có con két nào phản ứng gì cả.
Bob và Peter ngồi xuống đi văng; ông Claudius ngồi vào chiếc ghế bành đối diện với hai thám tử. Ông ấn mũi nhọn của con dao hai lưỡi xoắn vào đầu ngón tay cái, như để kiểm tra xem nó có đủ bén không, rồi mới bắt đầu hỏi cung hai tù nhân.
- Bây giờ hai cậu nhỏ sẽ nói cho tôi nghe sự thật. Dù sao tôi khuyên hai cậu nên nói thật. Tôi đã có được năm trong số bảy con két của John Silver và tôi sẽ tìm cách lấy được hai con còn lại. Nhưng ngay bây giờ, tôi muốn hai cậu nói cho tôi biết điều này: sao Huganay lại thuê hai cậu và hắn đã biết được gì rồi?
- Huganay?
Hai thám tử mở mắt thật to. Hai cậu chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
- Đừng có giả bộ không quen hắn - ông Claudius bực bội nói. Huganay là một tên trộm tầm cỡ quốc tế gốc Pháp, chuyên lấy cắp các tác phẩm nghệ thuật. Tôi biết hắn đã theo tôi đến đây.
Bob lắc đầu. Còn Peter thì hơi phân vân.
- Cái ông Huganay ấy, Peter hỏi, có phải là một người dàn ông khá to khỏe, có ria mép đen và giọng nói Pháp không ạ?
- Rất đúng! Ông Claudius kêu lên. Thấy chưa, hai bạn quen với hắn mà.
- Không - Peter trả lời. Tụi cháu không quen biết gì ông ấy. Tụi cháu chỉ gặp ông ấy.
Peter kể lại sự cố xảy ra trên lối đi dẫn đến nhà nhà Frentriss, khi chiếc Limousine xám xém va vào chiếc Rolls.
- Người đó không thích gặp cảnh sát, Peter nói rõ.
- Tôi không lạ gì cái tên Huganay đó - ông Claudius bình luận. Nhưng này, nếu hai cậu không phải là người của Huganay, thì tôi không hiểu tại sao hai cậu lại dính líu đến câu chuyện này!
Một lần nữa Peter lại giải thích. Peter kể chuyện đến gặp ông Frentriss và việc ba thám tử hứa là sẽ cố gắng tìm lại con két Shakespeare cho ông Frentriss.
Trong khi Peter nói, ông Claudius dần dần mất đi vẻ hung dữ. Ông tháo mắt kính ra lau. Trông ông hoàn toàn bất ngờ, và khi ông nói tiếp, giọng ông rất hiền lành:
- Tôi cứ đinh ninh hai cậu làm việc cho Huganay! Ông vừa nói vừa gật đầu. Ngày hôm kia, khi về nhà, tôi phát hiện tên Huganay đậu xe ngay góc đường đang rình mò tôi. Rồi khi bước vào căn hộ, tôi thấy phòng ốc bị lục tung lên hết.
Ông Claudius quay sang vợ.
- Em nói anh lầm, nhưng anh đâu có lầm! Tên Huganay đang theo dõi ta. Hắn đã lục soát căn hộ và đọc mấy ghi chép của tôi.