- Đuổi những vị khách không mong muốn ra khỏi nhà không phải là chuyên mơn của chúng tôi - Hannibal tuyên bố - Cô nên nói chuyện với cô Osborne...
- Em đã nói chuyện với dì rồi, nói nhiều đến nỗi em rát cả cổ họng - Doris khẳng định - Không thể nào nói chuyện nghiêm túc được. Dì mỉm cười nhìn em, như thể em đang nói chuyện tào lao, và nhanh chóng đổi sang chủ đề nói chuyện khác... chẳng hạn chuyển sang nói về mớ hỗn độn đồ điện ảnh của dì.
- Mớ hỗn độn đồ điện ảnh hả? - Peter hỏi lại.
- Dì sưu tập những đồ xuất xứ từ những bộ phim cũ - Doris giải thích - Dì có lông mi giải mà Della La Fonte đeo trong phim "Cơn sốt mùa xuân" và cây kiếm mà John Maubanks dùng trong "Cuộc báo thù của Marco". Mỗi khi một minh tinh màn bạc nào về hưu và bán đồ lưu niệm là dì Pat chạy đến mua vài món. Và dì đặc biệt ưa thích thiết bị dùng trong phim kinh dị. Dì tốn nhiều tiền cho cái thú này lắm! - Ôi ! Cái tật này cũng vô hại thôi! - Hannibal tuyên bố.
- Nhưng còn mấy cái đèn cầy vô duyên kia - Doris nói - Và nhất là cái tiếng khủng khiếp do tên Falsell đáng ghét gây ra ! Nhất dịnh tên này phải ra đi cùng cái tiếng hát lầm rầm quỷ quái!
Peter dựa lưng vào máy in và mỉm cười:
- Này Babal - Peter nói khẽ - Cũng có thể vui đấy ... bọn mình có thể nhét cóc nhái vào bồn tắm ông ấy, xếp ngược chăn giường ông ấy hay đặt rắn trong giày ông ấy!
Dorris cười khẩy khi dễ:
- Falsell sẽ thích lắm - Doris khẳng định - Hắn mê cóc nhái và rắn rít ! Không, tốt hơn hết là tìm ra một chuyện gì đó không hay về hắn.
- Để buộc hắn phải ra đi à? - Hannibal đáp - Đây cũng là một dạng đe dọa tống tiền !
- Em biết chắc hắn là một người xấu ! - Doris kêu - Đột nhập vào nhà ba mẹ em! ... Nhưng em không tìm ra điều gì xấu về hắn. Hắn không bao giờ nói chuyện với em. Dường như hắn không nhìn thấy em. Mà dì Pat thì không bao giờ nói xấu hắn rồi. Em có cảm giác con người này có cái gì đó mờ ám... Rất tiếc ! Dì Pat sẽ không bao giờ cho phép em phát hiện được.
- Nhưng nếu dì biết... - Peter bắt đầu nói.
- Những gì dì Pat biết cũng không có tác dụng gì - Doris ngắt lời - Nếu không, dì đã không mời hắn về nhà ở. Dì Pat cả tin và mê tín, nhưng thật ra dì là người lương thiện. Cái em muốn là thông tin về Falsell... loại thông tin cho phép em vạch mặt hắn. Em muốn bết hắn từ đâu đến và hắn âm mưu gì. Chính vì vậy mà em cần các anh! ... Bây giờ, hai anh nghe em đây !... Tối hôm nay, dì pat có bữa tiệc chiêu đãi. Em nghe dì điện thoại mời nhiều người. Chính Falsell đã ra ngoài để mua vài món để chuẩn bị pha chế rượi punch. Vậy là nhà em sẽ có đông người. Trong số những người này, có thể có người biết về đời tư của Falsell... và các anh cũng sẽ nghe được một cái gì đó... bởi vì em mời các anh đến. Bữa tiệc diễn ra ở nhà em mà!
- Bọn anh có được nếm rượu punch không? - Peter hỏi.
- Không được. Các anh sẽ không trà trộn vào đám khách. Các anh chỉ đến với tư cách là quan sát viên. Các anh cũng có thể theo dõi những kẻ tình nghi đến tận nhà riêng của họ, khi họ ra về. Các anhs ẽ hành động tùy ý thôi. Các anh đi ngả sau, để không ai thấy các anh đến từ nhà. Em chờ các anh nhé?
Cô bé đứng dậy và biến mất không chờ trả lời. Hannibal và Peter nghe tiếng chân xa dần trong khi Dors băng qua sân đồ linh tinh. Hai bạn nhìn nhau.
- Một nữ thân chủ mới không mời mà đến ! - Hannibal nói khẽ.
Hannibal di chuyển một tấm lưới sét, phía sau máy in, làm lộ miệng một ống to, bên trong có lót thảm cũ. Đó là Đường Hầm số hai, một trong những lối đi bí mật mà ba thám tử đã bố trí giữa đống đồ linh tinh. Ống gang to chạy dưới một núi đồ phế thải và dẫn ra cửa sập mở ra vào bên trong xe lán - bộ tham mưu của ba thám tử.
Khi vào nơi kín, Hannibal và Peter bắt đầu hội ý.
- Bọn mình phải làm gì đây? - Peter hỏi.
- Hình như sáng nay, Bob không làm việc ở thư viện thành phố - Hannibal nói - Mình sẽ gọi điện thoại báo cho Bob biết rằng tối nay, ta được mời dự tiệc!
- Phải nhớ bịt lại cửa vào bí mật con chó nhỏ! - Peter thở dài - Mình rất thích lối vào Cánh Cửa Đỏ ấy. Nhưng khi Doris Jamison còn lảng vảng nơi này, không nên dùng đến cửa này nữa, cậu nghĩ sao?
Hannibal hoàn toàn đồng ý. Chương 4 : Con rắn hát lầm rầm
ối hôm đó, khi Hannibal, Bob và Peter đến trước nhà gia đình Jamison, hoàng hôn đã buông xuống.
Ba bạn đi vòng qua nhà để vào qua ngã sau. Doris đang chờ gần chuồng ngựa.
- Khách đến rồi. - Cô bé thông báo - Họ đang ở trong phòng khách. Các anh phải cố gắng gây thật ít tiếng động vì cửa ra tiền sảnh đều để mở. Đi !
Cả bọn im lặng băng qua sân, đi dọc theo lối đi đến cửa vào tiền sảnh. Doris dừng lại sát bên dàn cây nho có cành rủ xuống.
Hannibal kéo một vạt cây xanh ra để nhìn vào bên trong phòng khách qua vai Doris.
Hannibal nhìn thấy một nhóm người khá kỳ lạ. Ở đó có năm người đang đứng quanh một cái bàn. Cô Osborne mặc bộ váy thùng thình màu tím nhạt, hai cánh tay cũng rộng. Hugo Falsell đứng đối diện với cô Osborne, mặc đồ đen, y như hôm ba thám tử nhìn thấy lần đầu tiên. Khuôn mặt tái mét của ông, có hình những bóng nhảy múa được chiếu sáng bằng hai đèn cầy đỏ lớn. Mái tóc đen, chải ra phía trước, che khuất một nửa vầng trán và có nhiều mớ tóc nhỏ thòng xuống đôi mày rậm của ông.