- Không hiểu có nghĩa là gì? Bob nói khẽ. Chương 10: BẤT NGỜ KHÔNG HAY!
Trên danh sách những người bạn mà ông Théodule Tick thường gởi thiệp mừng Giáng Sinh, có đến ba bà tên Martha. Cả ba đều sống trong khu Pasadena. Hannibal và Peter gọi thử hai bà rồi mới gặp được đúng người. Đó là bà Martha Harris, một bà góa mập mạp, xưa kia làm diễn viên đài phát thanh đã về hưu.
Bà nuôi rất nhiều mèo, tất cả đều là mèo giống Thái; lũ mèo đi qua đi lại trong phòng khách. Có hai chú mè trèo lên tay cầm ghế bành. Bà vừa vuốt mèo vừa nói:
- Tất nhiên là tôi có biết Théodule Tick! Thật là lạ, vì các cháu đến gặp dì để hỏi về ông ấy. Nhưng mà không, thật ra, cũng không có gì lạ. Dì cũng đang chờ các cháu đến. Ông ấy có gửi cho các cháu một bức thư, nhờ dì trao lại.
- Để dì nhớ xem. Cách đây khoảng hai tuần. Trong thư, ông ấy nói: "Nếu có người đến nhà chị và hỏi tôi có gửi gì không, thì nhờ chị trao cho người ấy phong bì này. Chị hãy cho tôi gửi lời thăm người ấy và chúc người ấy chơi vui".
Để giải thoát cánh tay phải, bà xua một chú mèo ra, rồi thọc tay vào ngăn kéo, rút ra một phong bì trao cho Hannibal.
- Anh bạn Théodule thế nào rồi? Bà hỏi. Lần cuối cùng dì có tin ông ấy là cách đây vài năm. Ông ấy vừa mới thừa kế gia tài và dường như quyết định không làm việc nữa. Đúng là lúc ấy, ngành đài phát thanh đang xuống vì chẳng còn việc gì cho một nghệ sĩ la hét.
- Tụi cháu biết rất ít về chú ấy - Hannibal trả lời. Nghe nói chú ấy đã biến mất cách đây mấy tháng...
- Sao bí ẩn thế? Bà Harris thốt lên. Nhưng dì không lấy làm ngạc nhiên. Théodule là một con người khá kỳ dị. Người ta không bao giờ biết được anh ấy nghĩ gì. Anh ấy kết bạn với những loại người lạ lùng.
Hai thám tử đứng dậy:
- Tụi cháu xin phép, tụi cháu phải đi - Hannibal nói. Cám ơn dì đã giữ giúp phong bì.
Để lại bà Harris cùng lũ mèo, hai cậu ra tìm chú Warrington đang chờ trong xe.
Peter nóng lòng muốn biết chuyện.
- Bọn mình đọc thử đi - Peter đề nghị.
- Đọc, nhưng lên xe đã - Hannibal quyết định.
Khi đã ngồi trên yên xe, Hannibal mở phong bì ra và tìm thấy một dải giấy giống cái mà Bob và Harry đang giữ.
Tuy nhiên, bức thông điệp càng tối tăm hơn nữa, không có từ nào, chỉ toàn là số:
3-27-4-36 5-19 48-12 7-11 15-9
101-25-16 45-37 98-98 20-135 84-9
Và còn sáu bảy hàng số như thế!
- Cậu nghĩ là có này có nghĩa à? Peter chưng hửng hỏi.
- Rõ ràng là một mật mã nào đó - Hannihal nói. Khi ta giải rõ được, thì ta sẽ hiểu các bức thông điệp rõ hơn, hay ít nhất một trong hai cái. Nhưng để sau - Hannibal nói thêm và nhét dải giấy vào trong túi. Trước mắt ta phải tìm ra Gérald. Trên danh sách bạn bè của Théodule Tick có hai Gérald. Người ở gần đây nhất là Gérald Cramer. Vậy ta sẽ đi tìm gặp ông này trước.
Hannibal đưa địa chỉ cho chú Warringlon. Chiếc Rolls Roye lăn bánh. Trong khi xe chạy, Hannibal véo môi suy nghĩ dữ dội. Còn Peter thì nghĩ bụng: “Bọn mình có tiến triển không đó! Sao mình nghi quá. Hy vọng bức thông điệp tiếp theo sẽ giúp bọn mình thấy rõ hơn".
Xe dừng bên lề đường một khu phố khá nghèo nàn. Hannibal và Peter bước xuống xe, đi về hướng ngôi nhà của Gérald Cramer.
Khi bấm chuông Hannibal nhận xét:
- Dĩ nhiên là do có đến hai Gérald trên danh sách, ta chỉ có một cơ may trên hai để gặp đúng người. Tuy nhiên...
Tiếng nói the thé ngắt lời cậu:
- Các cậu cần gì?
Một gã đàn ông gầy, chân khoèo, thấp đến nỗi đầu chỉ đến ngang vai Hannibal, vừa mới mở cửa. Ông đa nghi nhìn hai vị khách trẻ. Nhưng Hannibal không sợ.
- Xin lỗi chú - Hannibal bắt đầu nói. Nếu tụi cháu được thông tin đúng, thì chú có quen với chú Théodule Tick phải không ạ?
- Théodule Tick à? Ai nói vậy? Nói láo. Tôi không biết Théodule Tick nào hết. Cút đi chỗ khác chơi.
Một giọng nói khác vang lên. Lần này giọng điệu gần như quá kiểu cách:
- Khoan đã, Gérald à.
Một gã đàn ông thứ nhì xuất hiện phía sau gã thứ nhất. Dáng vẻ thanh nhã, mái tóc đen bóng. Kẻ mới đến nói chuyện có pha giọng Tây Ban Nha:
- Các cậu quan tâm đến Théodule Tick để làm gì?
Ông mỉm cười nói thêm:
- Chắc các cậu không phải là thám tử chứ?
Pete đáp:
- Thật ra, đúng...
Hannibal thúc cùi chỏ để ngắt lời bạn: - Tụi cháu đang tìm các bức thông điệp mà ông Tick đã gửi cho vài người bạn - Hannibal giải thích. Một người tên Gérald đang giữ một bức thông điệp. Tụi cháu nghĩ có thể người đó chính là Gérald Cramer. Trên một danh sách do chính ông Tick viết, có cái tên này.
- Hay quá! Người đàn ông giọng Tây Ban Nha thốt lên. Mời các cậu vào nhà. Anh bạn tôi đây đúng là tên Gérald Cramer. Tôi xin lỗi vì anh ấy hơi thô lỗ khi tiếp khách. Anh ấy đã gặp nhiều trắc trở trong cuộc sống.
Hannibal và Peter bước qua cửa, vào một gian phòng bừa bộn, ngồi xuống ghế.