Kẻ tên Victor đang vừa theo dõi vừa thông tin cho bọn đồng lõa những sự kiện nhờ bộ đàm.
- Chắc là thằng nhóc lấy lại được tượng Octave rồi, hắn nói. Nó không thể nào đi đến tận đây để lấy một bức tượng khác. Tên giúp việc của nó đang gói cục thạch cao. Còn thằng nhóc vẫn còn trong nhà. À… rồi! Gói xong. Đẹp lắm… Bây giờ tên lái xe chờ thằng nhóc trở ra…
Trong nhà của ông Horatio August quá cố, Hannibal vẫn bị trói trên ghế và nghe không sót lời nào của Victor trong máy. Đồng thời Hannibal cũng nghe Joe trả lời và ra lệnh:
- Các anh phải xoay xở lấy cho bằng được bức tượng! Nghe này, tôi có sáng kiến. Các anh hãy dựng một vụ tai nạn giả. Victor, anh nói Frank chạy cùng lúc với xe tải. Rồi Frank sẽ vừa vượt lên và rẽ ngoặt ngay, rồi nói xe bị trầy. Sẽ có cãi cọ, giằng co. Dĩ nhiên là tài xế xe tải và thằng nhóc sẽ xuống coi xe bị hư như thế nào… Khi đó anh sẽ lợi dụng để…
- Khoan đã! Khoan đã! Giọng nói của Vicctor trong máy ngắt lời, khá kích động. Không cần dàn dựng gì hết. Tên lái xe vừa mới bước vào nhà, chắc là để hối thằng nhóc. Không có ai coi xe hết. Frank và tôi sẽ chăm lo cho Octavte ngay!
Bộ đàm im lặng. Hannibal bất lực nén lại một tiếng rên. Bob và Hans vừa mới lấy được bức tượng bán thân quý báu, thì lại sắp bị người ta ăn cắp mất!
Đúng vậy, Hans đã quay trở vào nhà. Bob và Liz vẫn còn đang nói chuyện. Liz nói chuyện, còn Bob trả lời khi Liz ngừng nói để thở.
- Anh này, cô bé nói, một đứa con gái có thể giúp đỡ được gì các anh trong mấy cuộc điều tra không? Đôi khi có nữ hợp tác là rất cần thiết. Các anh có thể nhận em vào nhóm. Anh biết không, không ai giỏi bằng em để đóng kịch. Em cũng biết hóa trang, thay đổi giọng nói…
- Xin lỗi Bob, Hans cắt ngang. Nhưng xin nhắc em là bà Jones có dặn là phải về nhanh.
- Anh nói đúng, anh Hans ơi! Bob đứng lên kêu. Xin lỗi Liz, nhưng anh phải đi. Anh sẽ nghĩ đến chuyện tuyển em, nếu cần.
- Số điện thoại em đây, Liz nguyệch ngoạc hai hàng trên một mẩu giấy. Anh chỉ cần gọi điện thoại cho em. Họ em là Logan, anh nhớ nhé! Liz Logan. Em sẽ chờ anh điện thoại.
Bob bỏ tờ giấy vào túi rồi chào. Hans và Bob ra xe, không để ý đến một chiếc xe xanh vượt qua, rồi chạy nhanh mất. Bob nghĩ đến cô bé Liz tử tế, có thể giúp đỡ ba thám tử khi cần. Thường thì Hannibal không cần đến trợ lý nữ, nhưng làm sao mà biết trước được!... Một ngày nào đó, có thể sẽ cần đến cô bé Liz dễ thương.
Liz đã tiễn Bob ra đến cổng. Cô bé vẫy tay chào Bob. Bob cũng chào lại. Cả Hans lẫn Bob đều không nghĩ đến việc nhìn sau xe. Hai anh em lên đường về, không hề ngờ rằng Octave đã bị mất.
Còn Hannibal thì biết. Bởi vì bộ đàm đã bắt đầu kêu khọt khẹt lại, bên cạnh Hannibal.
- Xong rồi! Giọng của Victor thông báo. Hoàn tất nhiệm vụ! Trong khi tên to cao tóc vàng vào trong nhà, tôi và Frank đã lấy món hàng đóng gói cẩn thận. Không ai biết gì hết.
- Giỏi quá! Làm việc vậy là tốt! Xin chúc mừng. Joe trả lời. Các anh hãy chở bức tượng về sào huyệt, nhưng đừng có đụng đến nó. Khi tôi về tới, ta sẽ mở ra xem. Hết.
- Hết!
Bộ đàm im luôn. Joe mỉm cười tươi tắn với Hannibal.
- Thấy không, chàng trai trẻ! Mọi chuyện diễn ra một cách tuyệt vời. Chúng tao đã có được Octave! Như vậy, không cần hỏi cung gì mày nữa. Chúng tao không cần đến mày nữa. Nhưng trước khi thả mày ra, chúng tao phải chừa khoảng thời gian cho chắc ăn. Chúng tao sẽ bỏ mày và bạn bè mày ở lại đây cho đến khi lấy được viên rubi và xóa mọi dấu vết phía sau. Nhưng mày đừng lo. Tao sẽ gọi điện thoại sau để cho người ta đến giải thoát mày… trễ hơn một chút… thậm chí có thể là tối nay!
Nói xong, Joe, Charlie và Jackson ra cửa. Hannibal nghe tiếng rồ máy, rồi tiếng xe chạy. Bọn cướp đã đi.
Khi đó thám tử trưởng hét lớn tiếng:
- Peter ơi! Gus ơi! Nghe không?
Giọng Peter vang đến, rất nhỏ:
- Cậu đó hả Babal? Cận đến giải thoát cho bọn mình nhanh lên đi! Đèn sắp hết pin rồi.
- Rất tiếc, Peter à. Mình cũng bị quấn dây chặt như cái xác ướp. Mình không thể làm gì được hết. Chúng ta là tù nhân và chúng ta đã thua. Băng Ria Đen lấy được Octave rồi. Chương 14: MỘT BẤT NGỜ THÚ VỊ
Hannibal vẫn bị trói trên ghế và đang suy nghĩ dữ dội. Trong mọi quyển truyện mà cậu đã đọc được, khi bị trói, người ta luôn có cách để thoát khỏi dây buộc. Lúc nào cũng có một con dao cũ bỏ quên đâu gần đó, cho phép tù nhân cứa đứt dây. Nếu không có dao, thì nhân vật chính cũng tìm thấy một miếng thủy tinh thật bén. Hoặc nhân vật chính châm được cái bật quẹt lửa hay một que diêm. Tóm lại nhân vật chính luôn thoát ra khỏi tình thế khó xử.
Rất tiếc! Hannibal không có cách nào để tự giải thoát cho mình. Tất nhiên là có con dao của chính Hannibal... nhưng nó nằm ngoài tầm tay, trên bờ cửa sổ. Nhưng cả nếu như lấy được dao, Hannibal cũng không tài nào mở nó ra nổi. Mà cả nếu như mở dao ra được, Hannibal cũng không dùng được, vì bị trói quá chặt. Thật đáng tiếc!
Nhưng Hannibal vẫn tiếp tục nặn óc. Hannibal không sợ bị chết đói, vì người ta sẽ đến cứu sớm thôi, nhưng lúc đó thì quá trễ để hành động.
Ở dưới hầm, cách đó không xa. Hannibal nghe thấy tiếng động yếu. Chắc là Peter và Gus đang lao vào cửa, thử làm sập cửa. Đột nhiên, những tiếng động tương tự vang lên, nhưng gần hơn nhiều. Hannibal hiểu rằng bây giờ hai bạn đang tấn công cửa hầm lớn… và có lẽ đó là cánh cửa trước mắt Hannibal, dẫn từ nhà bếp, nơi Hannibal đang ở, vào hầm chứa nồi sưởi dầu mazut. Hannibal la lên: