“Cái chết của một nhân vật bí ẩn trong một ngôi nhà hoang vắng, dưới đáy Vực hẻm Mặt Đồng Hồ".
Hannibal đọc qua bài báo nhanh chóng. Bài này nói rằng ông Horatio August, được biết nhiều hơn với cái tên Harry Weston, đã đến Hollywood ở cách đây hai mươi năm, sau khi sống một thời gian dài ở Ấn Độ. Dường như lúc đó, ông có một gia tài rất lớn, được tích lũy trong thời trai trẻ đầy sóng gió của ông, có lẽ trong những cuộc buôn bán ở vùng Ấn Độ Dương. Ông đã mua một ngôi nhà lớn, trong Vực hẻm Mặt Đồng Hồ, ở vùng cao hẻo lánh, phía bắc Hollywood. Ông đã sống tại đó, khá lặng lẽ, cùng một cặp vợ chồng gia nhân. Ông không kết bạn với ai hết, chỉ giải trí bằng cách sưu tập những chiếc đồng hồ cổ và sách cổ, nhất là những tác phẩm bằng tiếng la tinh. Ông cũng sưu tập các tác phẩm của Ngài Arthur Conan Doyle, gần như tất cả những ấn bản mà ông tìm được. Thời xưa, khi còn nhỏ, ông đã từng gặp được tác giả danh tiếng truyện trinh thám và hết sức khâm phục nhân vật chính, cũng không kém lừng danh, Sherlock Holmes.
Vậy là Horatio August đã sống suốt quãng đời còn lại dưới cái tên giả Harry Weston. Ông đã mất sau khi bệnh một thời gian ngắn: ông không chịu vào bệnh viện. Thật vậy, một trong những ước vọng của ông là được chết trên giường mình. Định mệnh làm cho ông được toại nguyện.
Nhân vật kỳ lạ này là một người đàn ông cao lớn, có mái tóc trắng dày. Ông không bao giờ cho phép người ta chụp hình ông. Những người bà con duy nhất của ông mà người ta biết sống ở Anh Quốc. Khi ông chết, bác sĩ ký giấy chứng tử đã phát hiện trên thân thể ông nhiều vết sẹo, chứng cứ của những vết thương cũ: có lẽ là những cú dao đâm thời phiêu lưu lúc trẻ.
Người ta không biết gì khác về quá khứ bí ẩn của ông.
- Trời đất! Peter thốt lên. Đúng là một nhân vật kỳ bí!
- Cú dao đâm! Gus lập lại. Chắc là thời thanh niên của ông đầy sóng gió! Không biết ông có buôn lậu không nữa!
Bob tin tưởng nói:
- Rõ ràng là ông trốn tránh một ai đó! Lúc ban đầu, dường như ông lẩn trốn tại chính Ấn Độ. Sau đó, ông sợ bị phát hiện và sang Mỹ để trốn ở cuối Vực hẻm Mặt Đồng Hồ. Có thể ông tự nhủ rằng Hollywood và Los Angeles đầy dẫy những người kỳ quặc, nên ông sẽ không bị để ý.
- Dù sao - Hannibal tuyên bố, ông đã bình yên chết đi trên giường mình. Nhưng nếu tham vọng của ông là như thế, thì gần như chắc chắn ông sợ những hành động bạo lực từ phía một ai đó… và, như chính chúng ta có thể nghĩ, là từ phía một nhân vật nước da sậm có xăm hình ba chấm trên trán.
- Khoan đã! Gus đột nhiên hào hứng la lên… Mình vừa nhớ ra… một chuyện xảy ra cách đây khoảng một chục năm, khi mình còn nhỏ…
Gus nhíu mày lại để cố gắng tập trung trí nhớ.
- Một tối, khi mình đã vào giường ngủ… Ba mình nói chuyện với một ai đó… Một hồi sau, ba mình nói lớn tiếng. Mình nghe được lời ba. Ba nói: “Tôi nói lại với anh là tôi không biết chú tôi ở đâu. Theo tôi biết, ông chú này đã chết từ lâu rồi. Nhưng nếu chú còn sống, tôi không thể nào cho anh biết chú tôi sống ở đâu. Cả nếu anh cho tôi một triệu bảng Anh, tôi cũng không tài nào cung cấp thông tin cho anh!”
Nghe vậy, mình tỉnh dậy hẳn. Mình ra khỏi giường và bước ra thềm cửa. Từ trên cao, mình nhìn xuống được phòng khách ở tầng trệt. Mình thấy ba và một người ngoại quốc đứng ngay chính giữa phòng khách. Người ngoại quốc thì thầm một cái gì đó mà mình không hiểu. Ba mình trả lời: “Tôi tin là điều này hết sức quan trọng đối với anh, nhưng tôi biết làm sao đây? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến Con Mắt Lửa. Và tôi không có tin gì của ông chú tôi từ mấy thế kỷ nay. Bây giờ, xin anh đừng nói nữa. Mời anh ra về!"
Ba mình nói rất dứt khoát. Khi đó, người ngoại quốc cúi chào ba mình. Sau đó, ông ta ra lấy nón và găng tay. Đột nhiên, ông ta ông ta ngước mắt lên và nhìn thấy mình. Nhưng ông làm như không thấy và cúi chào một lần nữa. Ba mình chưa bao giờ nói về chuyến viếng thăm của người đàn ông này trước mặt mình. Phần mình, mình không dám hỏi, vì mình biết ba sẽ mắng mình nếu biết mình ra khỏi giường để nghe. Tuy nhiên…
Gus hạ thấp giọng xuống, y như sắp tiết lộ một điều hết sức hệ trọng.
- Người đối thoại với ba mình là một người đàn ông có màu da sậm... và có xăm hình ba chấm đó là gì. Chỉ ngày hôm sau mình mới hiểu ra đó là hình xăm!
- Bắt đầu rõ hơn một chút rồi! Bob kêu lên. Gã đàn ông ấy… Ba chấm, muốn biết xem ông của cậu đang trốn ở đâu, Gus à!
- Có lẽ vì vậy mà ông Horatio không bao giờ báo tin cho gia đình mình! Gus thở dài. Ông không muốn để lộ bí mật chỗ trốn!
- Con Mắt Lửa! Hannibal nói khẽ. Chú Wiggins ơi… ông Horatio có bao giờ đề cập đến Con Mắt Lửa trước mặt chú không ạ?
- Không, anh bạn trẻ à. Chú quen biết ông Horatio hai mươi năm nay và chưa bao giờ nghe ông nói đến. Tất cả những gì chú biết, về ông bạn bí ẩn được ghi lại trong bài báo mà cháu mới đọc. Bây giờ, chú hối hận là chú đã cung cấp những thông tin này cho báo chí. Nhưng lúc đó, chú thấy những thông tin đó vô hại… Chú phải nói thêm một điều nữa... Lúc cuối cùng, ông Horatio luôn luôn ở trạng thái cảnh giác. Dường như ông cứ nơm nớp lo sợ mình bị kẻ thù bao vây. Ông trở nên đa nghi hơn bao giờ hết. Phải… thậm chí ông nghi ngờ chính chú đây nữa kìa! Nên chú sẽ hoàn toàn không ngạc nhiên nếu ông Horatio đã giấu một vật có giá, không cho kẻ thù lấy được, cuối cùng ông gởi bức thông điệp này cho anh bạn trẻ Auguste August đây để cho cậu ấy tìm lại được kho báu.