- Chắc chắn là phải có cái gì đó chứ, Peter nói thêm. Chắc là ông Angus…
Tiếng xe chạy nhanh đến ngắt lời Peter. Có thể là xe tải nhẹ chở Hans, Hannibal và Harvey về?... Không phải, đó là chiếc xe Ford của bà Slunn. Xe dừng lại trước nhà. Rory nhảy xuống xe. Rory mang máy phát điện nhỏ, trước kia đặt trong nhà xe và bị lửa làm hư. Rory buộc phải mang đi sửa.
- Người xứ này chậm chạp quá! Rory càu nhàu. Không có chỗ nào làm nhanh và tốt! Tôi phải chờ cả buổi chiều mới lấy lại được máy phát điện sửa xong.
Bà Slunn chấm dứt lời phàn nàn của anh bằng cách hỏi:
- Anh Rory ơi! Anh có để ý thấy có cái gì ở đây xây bằng đá không? Một cái gì đó cần dùng đến một tấn vật liệu… không nói đến nhà và nhà xe?
- Bằng đá hả? Rory nhíu mày hỏi lại. Một tấn đá hả?
Bob và Peter kể lại chi tiết tất cả những gì Emiliano Ortega đã nói.
- Không biết, cuối cùng Rory trả lời. Tôi không thấy có cái gì tương ứng với khối lượng đá ấy! Các cậu nghĩ sổ sách ở mỏ đá sẽ cho biết chính xác hơn về hình thù và kích cỡ đá à?
- Dạ phải, nếu tin lời ông Ortega, Bob thở dài. Nhưng ngày hôm nay thì trễ quá rồi. Tụi cháu sẽ không thể nào đến kịp đó trước tối.
- Tôi sẽ lấy xe chở các cậu đi, Rory quyết định. Tôi có công chuyện phải đi ở vùng đó. Tôi sẽ ghé đó cho các cậu xuống. Nhưng các cậu phải về bằng xe đạp!
Hai thám tử nhận lời. Bob cho xe đạp vào cốp xe rộng lớn của xe Ford. Peter nhét xe mình lên trên yên sau. Rồi cả hai leo lên ngồi cạnh Rory.
Trời vẫn còn sáng khi xe dừng lại trước cổng vào mỏ đá cũ. Rory cho hai hành khách trẻ xuống xe, rồi chạy đi nhanh.
Mỏ đá cũ tạo thành một lỗ hổng sâu, rộng ít nhất hai trăm mét. Dưới đáy thấy nước lấp lánh. Đá nhô đây đó và ánh lên nhẹ dưới những tia nắng mặt trời đang lặn. Sườn núi bị đào thành một loạt bậc thềm, trông giống cầu thang khổng lồ.
Phía đối diện chỗ hai thám tử đang đứng, mỏ đá gồm ít mặt bằng hơn. Gần hơn, có một nhà chòi trên mặt bằng đá. Bên trong có ánh sáng. Xe tải nhỏ đậu phía trước. - Bảo vệ vẫn còn đó! Peter vui mừng nhận xét.
Hai thám tử đi dọc theo mặt bằng chạy nhanh về hướng nhà chòi. Hai cậu đang đi được nửa đường thì đèn tắt đột ngột. Một người đàn ông bước ra, leo lên xe tải nhỏ.
Bob và Peter đồng thanh kêu:
- Chú ơi! Chú ơi! Chú!...
Người đàn ông đã đi quá xa, không còn nghe được nữa. Hai thám tử bắt đầu chạy, nhưng xe lại nổ máy, chạy xóc trên đường bùn, rời khỏi mỏ đá và rẽ vào con đường, biến mất.
Khi đến nhà chòi, hai thám tử thấy nhà tối thui và khóa.
- Trễ quá! Peter thở dài.
Bob đi vòng qua ngôi nhà nhỏ. Bốn cửa sổ đều có cửa bảo vệ, cố định bằng những thanh gỗ to từ phía bên ngoài.
- Nếu chui vào phía trong này được, Bob nói, bọn mình sẽ tự xem sổ sách lấy. Dù gì ông Ortega cũng đã cho phép rồi mà.
Peter tháo một thanh gỗ ra khỏi cửa sổ.
- May quá! Peter kêu. Cửa không khóa từ bên trong, còn cửa sổ thì vẫn mở.
- May thật! Bob nói. Vào đi!
Cả hai nhảy vào bên trong nhà chòi. Nhà được bố trí thành văn phòng. Toàn bộ một bên được dùng để chất những hồ sơ kiểu xưa bằng gỗ. Peter tìm thấy một hồ sơ đề: “1870 – 1900”. Một xấp hồ sơ có ghi “1872”. Peter mở ra, đặt trên bàn, Bob nhìn qua vai bạn…
Đúng lúc đó, có tiếng chân bước nhẹ bên ngoài.
- Cái gì vậy? Bob thì thầm, rồi quay đầu ra cửa sổ.
Có kẻ đập mạnh cửa và cửa sổ. Hai thám tử nghe tiếng thanh gỗ do một bàn tay lạ cài lại chỗ cũ. Chân bước đi xa dần.
Bob và Peter bị nhốt!
****************************
Bạn Đang Đọc Truyện Tại NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com - Thư Viện Online Hay Cho Bạn
****************************
Chương 16: TIẾNG ĐỘNG TRONG ĐÊM KHUYA - Vụ bí ẩn quyển nhật ký mất trang - Alfred Hitchcock
Mặt trời lặn chiếu những tia nắng cuối cùng vào lỗ hổng trên boong tàu, ngay trên đầu Harvey và Hannibal. Hai cậu khàn cổ do la hét. Bây giờ, ngồi tựa lưng vào hông tàu, xa tối đa chỗ nước, hai cậu nhìn nước đang dâng lên từ từ trong khoang tàu.
- Anh Hannibal ơi, bọn mình còn bao nhiêu thời gian nữa mới bị chết đuối? Harvey lạnh lùng hỏi thám tử trưởng.
- Có lẽ còn hai tiếng nữa. Nhưng chắc chắn ta sẽ được giải thoát trước.