Với đại đa số người, hôn nhân có nghĩa là 2 người yêu nhau rồi mới tới hôn nhân. Thế nhưng, 1 số ít lại chẳng bận tâm đến điều đó, hôn nhân mà nói đói với họ chỉ là sự ghán ghép giữa 2 con người mà thôi, chả có ý nghĩa gì cả.
Anh và cô cũng vậy, từ ngày lấy cô về đến giờ, anh chẳng hề động đến cô, cũng chẳng hề mở lời nói vứi cô 1 câu nào, cứ xem cô như không khí, đôi lúc chạm mặt thì cũng chỉ thoáng qua rồi cũng giường ai người nấy ngủ. Cô cũng thế, chỉ xem anh là không khí, anh muốn làm gì thì làm, chả liên quan. Trong đầu cô vẫn chỉ có bóng dáng của 1 người con trai trong quá khứ mà thôi.
Một tháng sau, anh dẫn về 1 cô gái, cô ấy rất xinh và có gương mặt nhìn rất có thiện cảm, lúc này anh mới chịu mở lời và giới thiệu rằng đó là bạn gái anh. Cô cũng chỉ ậm ừ cho qua và mỉm cười với cô gái đó rồi lại bước lên phòng. Anh thở dài 1 tiếng, cảm thấy cũng tội nghiệp cho cô vì phải chịu đựng sự vo vị trong cuộc hôn nhân này. Nhưng những suy nghĩ đó chỉ là thoáng qua thôi, anh nhanh chóng gạt bỏ nó ra khỏi đầu và mỉm cười đầy dịu dàng nhìn người con gái anh yêu hiện tại.
Chịu đựng thêm 1 tuần, hôm nay cô quyêt định sẽ ra ở riêng, dù sao thì, cô với anh kết hôn cũng chỉ là để giữ được tâm huyết của bố mẹ cô mà thôi. Bây giờ anh ta đã có người yêu thì cô cũng nên ra đi , không nên làm vật trở ngại trong tình yêu của họ.
Trong lúc đang thu dọn quần áo thì đột nhiên trong tủ quần áo rơi ra một đôi găng tay- chính là đôi găng tay mà cô đã tự tay mình đan tặng anh, chẳng thể lầm đâu được bởi vì trên đôi găng tay còn có cả tên của cô và anh mà...Như vậy có nghĩa là, anh chính là người con trai mà từng giây từng phút đều ở trong tim cô sao?
Nhưng mà, bây giờ, anh đã có người con gái khác, phải, anh đã yêu người con gái đó, không phải là cô. Cảm giác đau buốt chảy tràn trong tim, sự thật thì anh đã phản bội cô sao? sự thật thì bao năm qua cô cố gắng chờ đợi, giữ gìn để được làm vợ của anh trở thành vô nghĩa sao? Anh quên cô, thật sự đã quên cô bé năm nào cùng anh tắm dưới trời mưa, cùng anh đùa vui, cùng anh chơi trốn tìm,... Anh quên hết rồi sao?
Con tim quặn thắt, cô đau đớn đưa tay bóp chặt tim mình. Đau, đau quá. Làm sao anh có thể như vậy? Làm sao có thể quên cô? Làm sao có thể yêu người khác? Làm sao lại không tìm cô?...Cô không khóc. Thật sự, khi con người ta, thật sự đã quá đau trước 1 sự thật thì họ sẽ chẳng thể khóc nổi. Cô mỉm cười, 1 nụ cười lạnh ngăt. Đúng rội, tận cùng của nỗi đau không phải là nước mắt mà là 1 nụ cười lạnh ngắt chảy ngược vào tim. ngay bậy giờ, cả thế Giới như sụp xuống trước mặt cô, chẳng còn gì nữa, phải rồi, cô còn gì nữa đâu? Cái niềm tin, cái hy vọng 1 ngày nào đó người con trai kia sẽ trở về đâu còn nữa? Người ta đang sống hạnh phúc trong 1 tình yêu mới, đâu còn nhớ đến cô nữa mà cô cứ khờ khạo, cứ ngốc nghách tin tưởng cơ chứ? Giờ thì cô đã hiểu cảm giác khi niềm tin sụp đổ nó như thế nào rồi. Con người, đúng là đáng sợ. Làm sao mà 1 lời hứa lại dễ dàng quên như thế? Chả lẽ, chỉ là 1 quá khứ nghèo khổ túng thiếu mà họ quên đi, sợ làm bẩn những suy nghĩ trong đầu họ sao? Đúng là nực cười thật đấy, cô bất giác cười ngây dại như 1 con điên rồi ngất lịm.
****** Tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc. Bây giờ cô cũng chẳng còn sức đâu để mà nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua nữa. Cô đã quá đau rồi.
Anh bước vào, trên tay cầm tô cháo mà cô bạn gái nấu. Khi thấy cô nằm sõng xoài dưới sàn nhà, anh đã rất hoảng hốt vội bế cô đi tìm bác sĩ, cũng may chẳng bị gì, chỉ là bị sock nặng mà thôi nhưng anh cũng chẳng bận tâm vì sao cô lại như vậy, chả liên quan đến anh.
Anh bước đến bên giường, Cô nhìn trư trư vào khuôn mặt anh. bất giác, cô lại muốn nói rõ mọi chuyện, muốn hói anh tại sao lại quên cô? sao không đi tìm cô? Sao lại yêu người con gái khác,? Cô lấy đôi găng tay mà hôm qua cô vẫn còn giữa, hỏi anh:
-Đôi găng tay này anh lấy ở đâu ra??
anh khó hiểu nhìn cô, thật sự anh cũng không biết nó từ đâu ra, anh thấy nó dễ thương nên cứ để trong túi như vật bất li thân mà thôi, nó thật sự cũng chẳng có ý nghĩa gì với anh cả
-Tôi không biết, chỉ thấy nó đáng yêu nên tôi giữ bên mình thôi. Mà sao cô lại hỏi về nó?
Cô không trả lời, vẫn nhìn trư trư vào khuôn mặt kia, vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia:
-Vậy anh có nhớ 1 cô bé 10 tuổi đã đưa cho anh đôi găng tay này không? Anh có từng nhớ anh đã gọi cô bé đó bằng vợ bé nhỏ và hứa sẽ lấy cô bé đó chưa?
Anh lắc đầu, chả hiểu cô đang nói về cái gì:
-Không, xưa nay tôi chưa từng yêu ai và cũng chưa từng hứa với ai sẽ lấy người đó làm vợ cả. Người con gái tôi yêu chỉ có 1 đó là cô gái mà tôi đã giới thiệu với cô. Tim tôi chỉ có khoảng trống cho cô ấy, không 1 ai khác. Còn chuyện đôi găng tay, xin lỗi, nhưng chuyện đó hình như chẳng hề liên quan đến cô... một câu n