- Làm sao mà được, senora Macomber ơi. Mỏ này cạn kiệt rồi. Không còn tí bạc nào trong đó cả. Chính chị đã nói thế mà!
- Dù sao, lão ấy cũng để cho mỏ hoạt động lại - bà Macomber vẫn nói lại. Lão cho nổ một khối đá. Mọi người có nghe chứ? Tôi quá quen thuộc tiếng động này, không thể lầm được.
- Có thể ông ấy dàn cảnh cho vui! - Peter nói - Hoặc mong biến chỗ này thành địa điểm thu hút khách du lịch... giống như những người cho trùng tu lại các thành phố cổ, làm nổi bật nét độc đáo của thành phố ấy, rồi cho tham qua, bắt du khách trả tiền thật cao!
Bà Macomber tỏ ra rất xúc động khi nghe giả thiết này.
- Vậy khu này sẽ không được là nơi yên tịnh nữa! - Bà kêu - Ta sẽ bị xe du khách làm kẹt đường và họ còn xả rác nữa... - Nhưng dù sao đó cũng là đất nhà của ông ấy mà! Doris bắt chước giọng cậu Harry nói.
Bà Macomber trề môi, chào rồi bước nhanh trở về nhà.
Hannibal suy nghĩ...
- Mình không nghĩ Thrugon định mở cửa cho du khách tham quan đâu - cuối cùng Hannibal nói. Twin Lakes nằm quá xa đường lớn.
- Vậy thì ông ấy làm cái quái gì vậy? Bob hỏi.
Hannibal mỉm cười.
- Ta có thể tìm hiểu từ hai người công nhân Mêhicô - thám tử trưởng nói. Thrugon đi với khách mất rồi. Ta hãy đến đó xem có rút được thông tin nào không...
Một lúc sau, Doris và ba thám trử trẻ đến gần hàng rào lưới và gọi hai người công nhân Mêhicô. Bốn bạn thử nói tiếng Anh, nhưng không nhận được hồi âm nào. Khi đó bốn bạn thứ nói vài từ tiếng Tây Ban Nha, nhưng không thành công hơn. Chỉ thấy hai người Mêhicô nhìn với vẻ mặt ngờ vực.
Bốn bạn thất vọng trở về trang trại cầu cứu dì Magdalena.
- Dì Magdalena ơi, dì nói tiếng của họ - Peter nói. Họ sẽ tin tưởng dì hơn.
Dì Magdalena không để bốn bạn năn nỉ và lên đường ngay. Dì nhanh chóng quay về, thú nhận mình đã hoàn toàn thất bại. Hai người đàn ông không thèm nhìn dì. Nhưng dì đã tiến đến khá gần, trước khi con chó kịp thấy dì và sủa. Khi đó, hai người đang nói chuyện và dì nghe được một từ “oro”!
- Oro hả? Hannibal lập lại. Tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là vàng. Chẳng lẽ Thrugon tìm vàng trong mỏ?
- Nhưng đây là mỏ bạc mà! Dì Magdalena nhắc lại.
- Có thể vừa có bạc vừa có vàng - thám tử trưởng giải thích.
Rồi lấy viên đá nhỏ tìm thấy trong mỏ ra khỏi túi. Hannibal hỏi:
- Doris, em có biết bao giờ chú Harry đi Lordsbug không?
- Ngày mai.
- Do ta cũng sẽ cùng đi, ta sẽ biết rõ hơn về cục đá này.
Nét mặt hài lòng, Hannibal cho viên đá trở vào túi áo. Chương X: CỤC ĐÁ BẰNG VÀNG? - Vụ bí ẩn bẫy chết trong hầm mỏ
Cậu Harry đậu xe tải nhẹ trước ga hàng Lordsbug rồi thông báo:
- Tôi đặt mua ba thùng cây con ở San Jose. Sau khi nhận xong, tôi phải đi vài chỗ nữa. Hẹn gặp lại nhau ở đây đúng một giờ chiều nhé! Ta sẽ đi ăn một chút trước khi quay về trang trại.
- Con đi với mấy anh! Doris nói.
- Tùy con. Nhưng nhớ đừng có quậy nữa nhé!... Cũng may là ở đây rất xa mỏ!
Cậu Harry bỏ bốn bạn và đi đến văn phòng nhà ga.
- Ta bắt đầu từ đâu? Doris không muốn phí thời gian hỏi ngay.
- Trước hết ta có thể cho kiểm tra viên đá của Hannibal - - Peter đề nghị. Việc này nhanh thôi! À, mà có nên nói với thợ kim hoàn cục đá lượm ở đâu không?
- Không nên tiết lộ - Hannibal quyết định. Cần phải kín miệng. Nếu lỡ đá có chứa vàng, thì cũng không nên gây chú ý cho những kẻ rình rập khác. Đừng lo! Mình có nghĩ sẵn một câu chuyện rồi!
Cả bọn dễ dàng tìm ra gần đó một tiệm bán nữ trang và đồng hồ. Có tấm bảng thông báo rằng chủ tiệm, ông J.B. Atkinson, mua vàng bạc theo trọng lượng.
- Đúng chỗ ta cần! Hannibal vừa đẩy cửa vừa nói.
Một người đàn ông nhỏ mặt tròn ngồi sau quầy. Ông đang đeo kính lúp và sửa đồng hồ. Gần ông, trong tủ kính, có trưng bày những hàng đồng bạc cổ thật đẹp, nhẫn vàng, và kim cà vạt kiểu xưa.
- Thưa chú Atkinson ạ? Hannibal hỏi.
Ông chủ tiệm tháo kính lúp ra và mỉm cười.
- Tụi cháu có việc như thế này - Hannibal trình bày. Tụi cháu đang cắm trại gần Silver City, và hôm bữa, trong một chuyến đi chơi, tụi cháu có gặp một ông già đi tìm vàng.
- Vùng này vẫn còn vài người loại như thế.
- Người đó cần tiền - Hannibal nói tiếp. Nghe nói ông ấy có cục đá này từ lâu lắm rồi. Ông ấy có vẻ rất quý cục đá nhưng vẫn bán cho tụi cháu.
Atkinson lấy cục đá Hannibal đưa, xem xét kỹ, dùng ngón tay chà thử. Ông vẫn mỉm cười.
- Các cậu trả bao nhiêu vậy?
- Năm đô la!
- Có phải đá thật không ạ? Doris hỏi.
- Tất cả các cục đá đều thật... trừ phi bằng giấy hay bằng gỗ! - Thợ kim hoàn cười trả lời. Còn nếu muốn biết cục đá này có chứa vàng hay không... thì phải chờ thêm một chút.
Ông mở ngăn kéo lấy cái dũa và cái lọ nhỏ ra. Ông kỹ lưỡng dùng dũa khứa vào cục đá, rồi nhỏ một giọt nước trong lọ vào vết khứa.
- Đây là axit nitric - ông giải thích. Hầu như tất cả các kim loại, ngoại trừ vàng, phản ứng với axit nước... À! Có... dường như cục đá này có chứa vàng đó!
- Trong thiên nhiên, có tìm thấy vàng ở dạng tự nhiên không ạ? Hannibal hỏi.