» [Truyện Voz] Chuyện bựa thời đi học - hana_dollar
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:36
[Truyện Voz"> Chuyện bựa thời đi học - hana_dollar
Tác giả: hana_dollar
Nguồn: Vozforum
Lớp 3: Bắt đầu manh nha có máu kinh doanh. Đi xin lại mấy hình thủy thủ mặt trăng của anh hàng xóm bán lại cho mấy đứa cùng lớp. Không thì gập mấy hình quả bóng, con chim, bán lại với giá vài trăm đồng (giờ vẫn đếu hiểu làm sao mà chúng nó mua cái đấy được). Tuy nhiên có những đứa mua rồi trả lại bị mình mắng cho trận phải xin lỗi rối rít hoặc không dám trả (bán hàng là phải rắn như thế). Tiền thu được đổ cả vào hàng tạp hóa cổng trường cho những túi kem, hộp C hoặc ô mai đủ kiểu.
Lớp 4,5 : Nhận ra mình cũng có tí tài cán học hành, lại ngồi cạnh 1 thằng học ngu nhất lớp. Thế là mình giàu lên nhờ nó. Làm bài tập hộ, kiểm tra cho chép bài, tiền công 2000-5000 tùy độ khó. Tí nữa thì bị nó quỵt tiền rồi đòi phô cô chủ nhiệm. Mình thì trong lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn thản nhiên: “T sẽ nhận lỗi với cô trước, thì t sẽ chẳng làm sao cả, vì t biết sai và t nhận lỗi, còn cậu gian lận thì mới bị phạt” (Kể ra tài năng chém gió cũng hình thành khá sớm). Thằng bé sợ, về trộm tiền mẹ đưa cho mình (Cô ơi cháu vô cùng xin lỗi cô *ăn năn*)
Lớp 6: Mặc đúng mốt, áo rộng, quần ống loe, rất là hổ báo. Lúc nào cũng đi nghênh ngang theo kiểu “tiến thủ” (đầu nhô ra trước). Nhỏ con không đánh được ai, toàn xui chúng nó đánh nhau, bị gọi là “chuyên gia khích đểu”. Lúc ý thì đang thích 1 bạn học cùng lớp cấp 1 nhưng cấp 2 lại học lớp bên cạnh. Lúc nào cũng đi lẽo đẽo đằng sau ngắm bạn ý. Đi học về thì đi cả đường vòng chỉ để đi cùng bạn ý.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ ỉ ôi đứa lớp trưởng cho trực tuần lớp anh ý. Thế là tối hôm trước chuẩn bị sẵn quần áo, hôm sau là lượt với quần bò bó, áo ngắn chiết eo. Đang trực thì bỗng mấy thằng con giai lớp ý nhao nhao lên:
- Em ơi vào đây anh bảo
- Em ơi…
- Em ơi…
- Vào đây nhanh lên
Mình xấu hổ ngượng ngùng “chẹp, không lẽ lại định làm quen với mình”
- Em không vào đâu (lắc đầu nguầy nguậy cười e thẹn)
- Em không vào thì để anh ra
Nói rồi một tên cao to đen hôi theo đúng nghĩa chạy ra, tiến sát lại gần mình, cúi xuống thì thầm (chẹp, lãng mạn vãi cả ra)
- Ra sân sau kéo khóa quần lên đi
Có lẽ 2 quả bom thả xuống ở Hiroshima và Nagasaki cũng không có sức công phá mạnh bằng cái lời thầm thì ấy. Mình kéo tay ngay con bạn trực cùng chạy đi để lại tràng cười đầy ám ảnh ở đằng sau. Vốn là không phải quên không kéo khóa quần mà là cái khóa nó bị trờn tuột xuống, phản chủ của nó. Cái quần khốn nạn.
Giờ giải lao cả lũ con giai lớp ý kéo xuống xem mặt (sỉ nhục) mình làm mình phải dán mặt vào bàn. Âu trong cái rủi cũng có cái may, “anh ý” biết tên mình, thỉnh thoảng gặp mặt ở trường cười với mình đầy ý nhịMột thời gian sau thì tán con cùng lớp với mình còn cái tên cao to đen hôi đúng nghĩa thì lại tỏ tình với mình. Tránh mãi mới được. Rồi như là một cái dớp, từ đó đến giờ không ai làm quen tán tỉnh mình nữa (Kể ra cũng có nhưng cũng chỉ như con muỗi vo ve bay qua rồi bay mất)
Lớp 8: Cũng được chọn vào đội đi thi học sinh giỏi Văn. Qua vòng trường, ung dung vào vòng thành phố. Lúc ấy nó cho phân tích một bài thơ nào đó mà mình chả thuộc. Khều khều đứa bạn ngồi trên chép hộ bài thơ, con xấu tính ích kỷ nó chép cho mình được 4 câu. Chả biết làm gì, ngồi phân tích 4 câu cũng được 3 trang rồi nộp bài. Dĩ nhiên là không bao giờ trúng giải. Cũng chỉ tại cái con xấu tính ích kỷ
Lớp 9: Mình ghét đi học, ghét các môn học, và cũng thế, chúng nó cũng ghét mình. À không, các cô giáo ghét mình thì đúng hơn. Nhất là giờ Sinh. Ai bảo cô tên là Sửu, ai bảo lúc đó lại có Seagame ở Việt Nam. Miình với thằng ngồi cạnh (bạn ý được chuyển đến để mình “giúp đỡ bạn ý trong học tập” theo ý nguyện của cô chủ nhiệm, mình giúp đỡ hết mực, giờ kiểm tra nào cũng cho chép bài thế mà còn bị mắng rồi kỷ luật này nọ, rõ là các cô giáo không hề yêu quý mình) quý cô giáo đến nỗi mà cô cứ bước vào là bọn mình chào đón bằng cách hô to “Trâu Vàng Seagame đến”. Cô cũng vì thế mà quý mình, muốn được ở gần mình hơn, nên hay gọi lên bảng trả bài hỏi han các kiểu lâu ơi là lâu. Biết mình thích ăn trứng nên cũng không ngần ngại cho vài quả vào bảng điểm và vinh danh trong quyển sổ đầu bài. Rồi giờ Sử, giờ Hóa. Những nỗi ác mộng có thể kể tên. Những cô giáo khiến học sinh nào cũng khiếp đảm.
Lượt thích:0
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:37
Cho đến một ngày mùa đông ảm đạm, chán chả có trò gì chơi. Mình ở nhà nghiền mấy viên C ra thành bột. Đến tâm sự với con bạn thân các kiểu rằng tao chán cuộc sống lắm rồi, bạn bè thì xa lánh, học hành thì căng thẳng *khóc lóc*. Giờ thể dục, xin kiến tập ở lại lớp, rủ cả con bạn ở lại. Bảo “tao chết đây, đây là thuốc ngủ đấy” (Giơ gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ mình đùa cười nói vô duyên. Mình uống, rồi mình nằm xuống. Nó gọi, mình ko thưa, nó lay, mình không tỉnh. Nó đưa tay sờ lên mũi, mình nín thở (may nó ko để lâu chứ sặc bỏ mẹ). Nó hoảng hồn khóc lóc xuống gọi cô giáo với lũ bạn lên cõng mình xuống phòng giáo viên (lúc ý trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Sử thì bóp tay chân cho mình, kêu thân nhiệt mình đang hạ, bắt mạch thấy mạch chậm (đếu hiểu vì sao, có phải do uống C không hả) . Cô Hóa thì pha nước gừng rồi đút cho mình từng thìa. Mình nằm buồn cười lắm ấy nhưng cố nén, rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vang dội ngày ấy, đến giờ vẫn nhiều người còn chưa biết thực hư.
Tiếp
Vẫn là năm lớp 9 oai hùng. Mình nhớ lúc này phong trào văn chương của lớp khá là sôi nổi. Đề bài cho phân tích một tác phẩm nào đó của tác giả Thành Long thì thằng bạn ngồi cạnh mình có viết: “Truyện ngắn …. Được viết bởi một diễn viên Holywood nổi tiếng Jacki Chan Thành Long…” Và sau đó là cả một bài về phim ảnh và võ thuật, được cô cho 2 điểm công viết rất là dài và tâm huyết. Sau đó lại một nhân tài khác của lớp nổi lên nhờ việc so sánh Lục Vân Tiên và Lục Chí Dĩnh (trong phim cơn lốc tình yêu) giữa thời xưa và xã hội đen thời nay cũng được cô ưu ái cho 2 điểm. Vãi văn!
Giờ kỹ thuật, thằng bạn ngồi cạnh bò ra bàn ngủ ngon lành trong khi cô gọi mấy đứa lên bảng trả bài, mình huých nó “Cô gọi mày lên bảng kìa”. Mắt nhắm mắt mở thằng bé đứng phắt dậy:
- Em thưa cô em không thuộc bài
- (Cô giáo kiểu rất ngạc nhiên) Cậu nói cái gì cơ?
- (Biết mình bị lừa) Em thưa cô cho em ra ngoài
- Lúc nãy câu cậu nói không phải câu ấy
Mình ôm bụng: Cô ơi bạn ấy xin cô cho ra ngoài vì bạn ấy không thuộc bài ạ
Và dĩ nhiên, thằng bé bị ghi sổ T.T Mình quá là tội lỗi đó mà
Cuối năm lớp 9, cả lớp phải đi lao động ở trường, trêu đùa với con bạn, mình lấy cục đá ném viu phát vào người nó, nó cúi xuống tránh được và thằng bạn đẹp giai đằng sau lãnh đủ. Lúc ý vẫn nhăn nhở cười xin lỗi rối rít. Quay đi quay lại, thấy thằng bé máu me đầm đìa trên trán, mình hoảng hồn khóc lóc, chạy đi xin bông băng rồi trốn biệt tích với lý do là chúng nó bảo thằng bé đi mách thầy cô làm các thầy cô đi tìm cho ra cái đứa thủ phạm. Hú hồn bạn ý giờ vẫn học hành đàng hoàng chứ không có vấn đề gì về thần kinh cả @@
Thi tốt nghiệp, mình choáng váng khi nghe các thầy cô đánh giá là cái phòng của mình là cái phòng khả năng trượt cao nhất vì tụ họp toàn những đứa học ngu nhất trường. Thi xong môn văn khóc lóc nức nở vì nghĩ mình làm sai cả rồi. Cuối cùng cũng chật vật qua 5 môn, còn môn cuối cùng là môn Toán. Ngắc ngứ mãi còn một câu nữa không làm được. Mà mình không làm được thì những đứa xung quanh đừng hòng nghĩ ra cái gì. Mấy đứa bàn nhau cử 1 thằng ra ngó thử phòng khác xem chúng nó làm thế nào. Đi trinh sát 1 lúc, nó quay lại phán 1 câu xanh rờn: “Tao thấy chúng nó kẻ thêm cái đường gì ấy”
Nặn đầu bóp não các kiểu, cũng nghĩ ra khả năng nó là cái đường tiêp tuyến của đường tròn, cũng vẽ cũng làm, cuối cùng cũng xong. Thở phào như trút được cả một gánh nặng. Suốt ngày được nghe dọa kiểu, mày mà không đỗ vào cấp 3 thì cho mày ra bán rau ngoài chợ
Lượt thích:0
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:38
Còn 1 chuyện hồi lớp 9 kể nốt: Nhà ngay gần trường nên toàn đi bộ đi học. Sau giờ học là toàn ở lại chơi cái trò căng 1 dây ra rồi lộn cây chuối qua. Đứa nào đứa nấy mặt đỏ tía tai. Chơi chán xách giày đi bộ về nhà. Xa xa thấy bà ngoại đứng chống nạnh: “Mày đi đâu giờ này mới về”. Đi ngang qua nhà 1 bác chả quen chả biết đứng hóng: “Bảo với bà là cháu vừa đi đá bóng về, trông cái mặt, giống con trai thế không biết” @@
Cũng cái đợt này internet bùng nổ, lập nick yahoo các kiểu vào phòng chát tán trai loạn xị ngậu, chuyên gia cúp tiết ngồi “học” ở quán net, cũng là đứa con gái nổi tiếng cả dãy nhà vì hay được người nhà cầm roi đi tìm. May chưa bao giờ bị bắt quả tang ngồi trong quán net
Lên lớp 10: Cái thời điểm bắt đầu tập tành làm người nhớn. Học hành chăm chỉ, suốt ngày chỉ học. Tại cũng được học trong cái lớp top của trường nên đi đâu mặt mũi cũng vênh như chó leo núi. Đến đợt này khi mình bắt đầu yêu quý các môn học thì các cô giáo vẫn là cứ ghét mình. Lười tập thể dục, xin kiến tập nhiều. Cô nói oang oang trước lớp (chưa biết mặt mũi mình ra sao): “Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu mà còn xin kiến tập nữa tôi cho cậu điểm 0”. Sau này biết mình là con gái, càng ghét hơn. Móa, chúng nó ngồi nói chuyện chán chê chả sao, mình cứ mở mồm ra cái bắt đầu: “ Á à, cô H lại nói chuyện phải không, trung tâm của các cuộc nói chuyện, tôi ghi tên cô vào sổ đầu bài”Ngồi nghe cô kể chuyện: “Mỗi ngày tôi chạy bộ mấy km…” Mình ngồi dưới nói (rất nhỏ)
- Cô chạy nhiều nên người mới phì ra thế kia
- Cái gì cơ, cô H bảo tôi chạy nhiều thì làm sao
- Em có nói gì đâu ạ
- Tôi nghe rõ ràng cô hay ai nói gì cơ mà
- Không phải em
Vãi thật, nói chung số mình cũng nhọ, cứ nói xấu ai là y như rằng bị người ta nghe thấy @@
Học hành chăm chỉ, nhưng cũng chả thuộc dạng giỏi. Có lần cô giáo cho 1 bài khó, nói chung là mình cũng nghĩ mãi mới ra, xung phong lên bảng chữa, cũng đúng. Mình hớn hở vênh mặt còn thằng học giỏi nhất lớp thì thở ra một câu: “Chẳng may chó ngáp phải con ruồi thối”. Đúng là muốn nhét con ruồi thối vào mồm nó. Hừ.
Tuần đầu tiên đi học, đã rủ các bạn bỏ tiết đi chơi. Số quá nhọ là thằng hàng xóm cũng học cùng lớp. Một cái thằng quá là ngoan (cuối lớp 12 còn chạy sang nhờ mình chỉ cách chơi game online, đợt ý là gunbound đang thịnh hành) không bao giờ chơi bời, cũng không thể nào lôi kéo được. Nên nó cứ về nhà rồi mà mình chưa về là y như rằng roi đã đợi sẵn. Tất nhiên cái tội này không thể bỏ qua, hôm sau lên lớp xông vào oánh nó đấm đạp các kiểu. Nó cuống quít hứa lần sau về sẽ không để ai biết, khóa cửa ngồi lỳ trong nhà ai gọi cũng không thưa. (Nghĩ lại cũng khổ thân thằng bé). Nó rất là trắng nên mình gọi nó là Thọ Bớp. Đâm ra ai cũng gọi nó vậy. Một hôm bố mẹ nó vẫy vẫy bảo: “Cháu đừng gọi bạn Thọ là Thọ Bớp nữa nhé” (Bớp tiếng địa phương là cave ạ)
Lớp 10, có các thầy cô về kiến tập. 2 cô, 1 thầy. 2 cô thì không nói làm gì, thầy thì đúng là răng chen chúc nhau mọc. Mỗi lần thầy hỏi gì mình đều hăng hái phát biểu “Thưa thầy rằng…”. Là chúng nó lại cười ầm lên. Thưa thầy rằng là răng thầy thừa đó mà.
Mình được cái hay nói leo trong lớp, không thì cũng phải làm cái gì đấy cho nó đỡ ngứa ngáy. Có đợt bị các bạn chê là ăn nói cộc lốc chả ra thể thống gì. Mình quyết định phải sửa đổi. Trong lớp đang im phăng phắc. Mình khều thằng ngồi trên rồi bảo: “Bạn ơi, cho mình hỏi khí không phải, bạn cho mình mượn cái thước được không?”. Thế là lớp lại được trận cười, mình cười ăn theo, chúng nó còn cười to hơn vì “chưa thấy đứa con gái nào cười vô duyên như thế”
Có lần ra sân trường, nhặt được cái cành cây cong cong như cái cung, kiếm được đoạn dây buộc rồi vênh váo bước vào lớp “Taczan đây”. Cô chủ nhiệm lắc đầu: “Nghịch như trẻ con lớp 1”
Nhắc đến cô chủ nhiệm. Giờ sinh hoạt lớp cô hay đố các bài toán mẹo. Nhớ có lần cô đố câu gì mà có con sâu ngày nó bò lên được bao nhiêu cm, đêm lại tụt xuống bao nhiêu cm, hỏi bao lâu thì con sâu nó bò lên được ngọn cây. Các bạn học giỏi thì chăm chú tính toán. Mình thở dài (nói có hơi to): “Con sâu đúng là rảnh quá mà, bò lên rồi lại tụt xuống không biết mệt hay sao”. Nói chung cũng chỉ bị lườm một cái.
Lớp 10 mình học giỏi nhất môn tiếng Anh, nhưng năm ý lại không tổ chức thi học sinh giỏi, xin cô cho đi thi cùng khối 11, cô nhìn mình nghi ngờ: “Học ban A mà đòi đi thi tiếng Anh với lớp 11”.
Lớp 11: Cũng chính là mình là đứa duy nhất giật cái giải tiếng Anh về nên trở thành con cưng của cô dạy tiếng Anh. Và cũng chính là đứa học khối D trong lớp ban A nên mình giỏi tiếng Anh nhất lớp. Cứ học 1 đoạn hội thoại là cô bắt cả lớp viết tóm tắt. Mình viết rồi cho chúng nó chép. Cô gọi 1 thẳng (chép bài của mình) lên đọc cho cả lớp nghe. Đọc xong cô chê nó thậm tệ rồi gọi mình đọc bài của mình. Vãi, không còn cách nào nên lại đọc lại. Cô gật gù “Đấy, viết là phải viết như thế”. Thằng kia kiểu ngớ người không hiểu vì sao.
Lượt thích:0
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:39
Một trong những cô ghét mình nữa là cô giáo dạy Văn. Cô gọi đứa ngồi cạnh mình lên bảng, nó không học bài, bài không chép. Cô cho nó 0 điểm rồi phán “Không chép bài vì mải nói chuyện, mà nói chuyện không thể nói một mình được”. Thế là cô gọi mình lên bảng. Đúng là xui không để đâu cho hết, vì mình có điểm rồi nên có học hành gì đâu. Nhưng bài có chép, cô cho mình 1 điểm. Về còn bị đứa ngồi cạnh thắc mắc “Sao em được 0 mà bạn ý được 1”. Hừ! Cũng có được cô cho vào đội tuyển Văn vì có lần làm văn được những 9 điểm, nhưng sau một thời gian đào tạo cô bảo mình “ Sao mà em chỉ được mỗi 1 bài vụt sáng như thế, cô nghĩ em nên chuyển sang tập trung vào đội tuyển Anh của em”. Vâng, cô đã có lòng thì em cũng đành có nước chấm.
Ghét mình hơn cô Văn là cô dạy Lý. Ngồi sau mình là một thằng học giỏi Lý nhất lớp nên mình chuyên gia chép bài của nó. Có lần cô kiểm tra vở mình “ Cô làm bài thế này đấy à, cô lên cô chép lại cái bài này trên bảng cho cả lớp xem có ra thể thống gì không” (Lúc ý có 1 đứa con gái học giỏi khác cũng đang chữa bài ý). Mình ung dung cầm vở lên chép trong tiếng reo hò cổ vũ của mấy thằng cá biệt “H ơi cố lên”.
Chép xong cô nhìn một lúc rồi gật gù
- Các em ạ, nếu mà đi thi trắc nghiệm thì làm như H sẽ nhanh hơn
Lũ ở dưới thì vỗ tay ầm ĩ tán thưởng (rồi cả lũ bị ghi tên vào sổ đầu bài) còn mình thì tự đắc “Chép bài của thằng giỏi nhất lớp mà li;”
Lượt thích:0
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:39
Nhưng có một cô giáo rất mực yêu quý mình đó là cô dạy Hóa Dù trong giờ của cô mình chuyên gia chơi cái trò bắn đạn giấy, cô cũng không mắng mình, chỉ lườm yêu một cái. Vừa giảng, cô vừa quờ tay vào bàn mình thu 1 đống đạn giấy và súng làm bằng thun, dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ lại cũng thấy thương cô dạy cái lớp quá là nghịch. Chúng nó ngồi cắn hạt hướng dương “tạch…tạch…tạch…” Cô quay xuống bảo không được ăn trong giờ. Cô quay lên viết tiếp thì lại “tạch…tạch…tạch…”. Thỉnh thoảng cô đi qua còn mời cô ăn. Bọn con trai mang cả BCS đến lớp thổi bong bóng rồi vẫy vẫy với cô. Haizzz
Cấp 3 cái trò chơi thịnh hành nhất phải nói đến lễ hội té nước. Chúng mình không té, chúng mình hất bằng cốc. Có lần trong giờ mình cho thằng bàn dưới nguyên cốc nước vào lưng. Nó không hề phản ứng gì. Cảm thấy có điềm không lành, trống đánh ra chơi cái là mình chạy tháo thân nhưng không kịp, nó nhảy hẳn lên bàn đuổi theo, cho nguyên 1 cái xô nước (xô nước rửa tay của cô giáo) dội thẳng đầu mình. Giai đoạn ấy, không khi nào về nhà mà người không ướt sũng.
Cấp 3, mình quá là nghịch, cô giáo chủ nhiệm họp lớp nhiều lần vừa nhìn mình vừa nói với cả lớp:
- Bạn nào học khối D thì sang lớp A2 học để chuyên hơn, còn đây là lớp khối A nên sẽ bất lợi cho các em
Cơ mà mình kệ, đang là đứa học giỏi tiếng Anh nhất, tội quái gì sang lớp khác để bị chìm nghỉm. Giờ Anh hay được phân công xuống ngồi với một lũ con trai để “giúp các bạn tiến bộ”. Và tất nhiên là cũng giúp theo kiểu cho chép bài nhiệt tình. Học thì ít, nói chuyện thì nhiều, ăn quà vặt trong lớp thì vô độ. Thỉnh thoảng cãi nhau với mấy thằng, vùng vằng lên bảo cô cô cho em về chỗ, em ngồi cuối không nghe thấy cô giảng. Cô phán xanh rờn: “Không nghe thấy hay là nói chuyện to quá nên mới không nghe thấy”. Chậc, xấu hổ đi xuống.
Lớp 12, thời này chả có gì đáng nói, thi đại học đến mông rồi, nói thế cũng chả chăm học lên, vẫn phởn phơ, cuối cùng là năm ấy mình không được học sinh giỏi. Cũng chỉ tập trung vào học Toán Lý Hóa Anh Văn. Đi thi học kỳ, môn nào học thuộc là đều có phao cả. Bình thường là vứt thẳng lên bàn chép. Cuộc đời chưa bao giờ quay bài bị bắt. Đúng hôm áp dụng phương pháp quay mới: Ruột mèo, để trong lòng bàn tay, ngồi ngay bàn đầu đối diện giám thị. Đang chép ngon lành cô đi xuống nhỏ nhẹ: Xòe tay ra cho cô xem, rồi cô cầm phao đi lên trên. Chỉ cô biết và trò biết :3
Thi tốt nghiệp. Ngồi cạnh cái đứa học cũng ngu toán vãi cả ra, nó chép bài mình, mình làm sai thay giấy nó cũng thay giấy. Thi tiếng Anh mình nhắc bài cho cả phòng. Thi Lý vs Hóa thì hóng hớt chờ chúng nó nhắc bài. Cuối cùng bị tốt nghiệp TB do cái môn Sử có 5 điểm. Ấy là còn bá đạo ôn có 3 câu, hôm sau thi đúng 3 câu đấy luôn nhưng có câu dài quá cóc thèm học. Gì chứ mình đi thi đoán đề hơi chuẩn
Thời cấp 3 luôn là cái thời mà vui và đáng nhớ nhất. Có rất nhiều chuyện cỏn con xảy ra làm mình vui, mình buồn. Nhưng hàng ngày đều mong đến lớp để buôn chuyện với các bạn.
Thi đại học, mình đã nói với các bạn là mình không học khối A. Nhưng mình vẫn đi thi khối A. Nhớ hôm ý đến sớm, bê cái ghế giáo viên ra giữa bục giảng ngồi. Bọn nó bước vào thấy mình, hoảng hồn tìm chỗ ngồi vì tưởng mình giám thị (áo sơ mi quần tây, tóc thì dài ngoằng nhìn cũng già khú đế).
Ngồi cạnh 1 bạn, chỉ nhớ bạn ý đến từ Kỳ Anh, Hà Tĩnh. Mình khoe mình học lớp ban A, bạn ý mừng như bắt được vàng, cậu cho t xem bài nhé. Ok thôi, mình tốt bụng mà. Toán thì làm qua loa. Hóa thay số từ kết quả lên ra cái số đẹp đẹp chẵn chẵn là khoanh. Lý thì úp đề 1 bên, ngồi khoanh theo cảm hứng. Bạn kia chép lấy chép để, cảm ơn rối rít. Năm ý mình thi khối A được 10 điểm 3 môn
Thi khối D, lặn lội về HN. Thi xong môn đầu ok, chờ chiều thi môn thứ 2 thì đi bộ tìm chỗ ăn, giữa trưa đi bị say cmn nó nắng. Chiều thi toán không làm được gì, chỉ ngồi lau nước mắt nước mũi. Thế là tạch. Về nhà không dám ngẩng lên nhìn ai, cũng không ai dám nói gì sợ mình tự kỉ.
Rồi bắt đầu ở nhà ôn thi đại học lại. Cũng đi học thêm môn Toán. Nhưng học được 3 tháng thì quá là buồn ngủ vì phải dậy sớm nên quyết định ở nhà ngủ cho lành. Trong 3 tháng cũng may mắn được thầy quan tâm, bạn chú ý. Vì là có mang theo 1 con rùa tên là Tiểu Anh Hùng (cấp 3 mình được gọi là Đại Anh Hùng vì hay đọc truyện kiếm hiệp, nghiện truyện đến nỗi cái gì cũng quy ra truyện). Cả giờ cứ ngồi nhìn con rùa bò, bò hết bàn rơi xuống đất cạch cái lại nhặt nó lên, cho nó bò…cứ thế… Hôm nào không mang rùa thì thơ thẩn nhìn ra cửa sổ.Thầy nhắc “H à, xe của các bạn không cần em trông đâu”.
Lượt thích:0
| NVGT
Chức vụ:
Administrator
Tôi yêu Việt Nam |
2015-06-17 13:40
Quay vào được vài phút, lại nhìn ra cửa sổ, thầy lại gọi… Nghỉ học ở nhà thì chỉ có ngủ, tất nhiên là không thể ngủ công khai được. Cứ có người ở nhà là ngồi lên giường, bỏ bàn lười ra học. Mọi người đi vắng là gấp bàn ngủ. Nghe tiếng cạch mở cửa là lại bật dậy dựng bàn lên. Cứ thế.
Đi thi năm 2, chọn lấy chọn lui một cái trường (vì mất hết cả tự tin), cuối cùng chọn cái trường được thi nhờ ở nhà, không phải về HN. Đúng là thi ở nhà thì tự tin lên hẳn, vì cả phòng có mỗi mình thi trường ấy. Cho các bạn chép bài mái thoải, lại ngồi cạnh 1 bạn học giỏi. Thế là 2 đứa bàn trên quay xuống, 2 đứa bàn dưới nhòm lên, đứa bên phải quay sang nhìn bài 2 đứa mình. Thầy cô giám thị cũng khá là dễ.
Thi xong về quê chơi. Lúc biết tin có kết quả, tay run run gọi tổng đài, vừa gọi vừa nấu ăn, run đến nỗi đang xào gan đổ luôn bát nước hến vào nấu rồi vội vàng chắt ra. Lúc người ta đọc kết quả, không tin vào tai mình nên nhờ đọc lại. Lúc biết đỗ cmnr, hét như con điêng từ nhà ra bếp. Và thế, iem trở thành sinh viên.
Cái chuỗi ngày chơi bời liên miên và học hành lười biếng, mưa nghỉ, nắng quá nghỉ, ngủ dậy muộn nghỉ, lên lớp thì ngủ mơ giật mình các kiểu bắt đầu. Thậm chí còn không biết cả mặt cô giáo. Vẫn thấy, đi học đại học đúng là quá phí thời gian mà, ra trường chả làm cái gì lan quyên đến cái mình đã học. Cũng may là mình ít đi học chứ không thì…Hầy!
HẾT
Lượt thích:0