Sau khi chạm đất tiếng rơi thanh thúy kêu lên, Hà Chí Uy tiến lên kiểm tra, kết quả là một mặt sấp một mặt ngửa, cũng chính là một âm một dương, đại biểu cho ý viên mãn.” Là thánh giao, coi như cậu vận khí tốt, phải liên tục ba lần như vậy mới có nghĩa.”
Từ Bồi Nghị nhặt giao lên, mặc niệm nói mấy câu, chờ đợi Hà Chí Uy hô lên:” Tung giao làn thứ hai!”
Song giao tung cao lên trên cũng là tâm cùng ý nguyện của hắn, va chạm thật mạnh vào nhau, là do hắn tự làm tự chịu, rất nhanh, trên trán hắn trừ bỏ bị trầy da còn chảy máu, hắn không có ngừng ngược lại còn dập đầu càng nhanh hơn, chỉ cầu xin tổ mẫu từ bi, làm cho hắn thực hiện được giấc mộng này.
“Lại là thánh giao.” Hà Chí Uy không tin tưởng người này lại may mắn như vậy, thúc giục nói:” Nhanh lên, tung lần thứ ba!”
Từ Bồi Nghị chậm rãi nhặt lên song giao màu đỏ, cảm tạ tổ mẫu nghe được tiếng lòng của hắn, hắn cũng không lau đi vết máu trên mặt, sợ làm bẩn song giao trong tay hắn, giờ phút này hắn cần không phải chỉ là vận may, mà khẩn cầu một cái kỳ tích vì hắn mà xuất hiện.
Hướng lên trời tung, lại dập đầu, trời đất làm chứng, tấm lòng này mãi không đổi. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, đến tột cùng kết quả sẽ là như thế nào?
Mắt thấy hai tấm giao màu đỏ từ từ bất động tại chỗ, Hà Chí Uy phải mất một thời gian thật lâu để nhìn rõ tấm song giao nằm trên mặt đất, hắn thật không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, liên tiếp ba lượt đều là thánh giao, tiểu tử này cư nhiên được cả thân linh hỗ trợ?
“Tổ mẫu đáp ứng!” Toàn hiện trường vang lên tiếng hoan hô, xem mồ hôi trộn lẫn máu loãng trên mặt Từ Bồi Nghị, mặc cho ai nhìn qua đều không khỏi cảm động, từ khinh thường chuyển thành kính nể, chính cái gọi là biết sai có thể sửa, có tấm lòng thiện lương, khó trách đến tổ mẫu cũng như vậy mà giúp hắn.
Cha con Hà gia ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng là tổ mẫu cũng đều đã gật đầu, bọn họ phải nghe theo thánh ý.
Hà Chí Uy thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:” Nếu tổ mẫu đã cho phép, cậu có thể theo chúng tôi về nhà, nhưng là Tĩnh Đình có muốn gặp cậu hay không, không phải là chuyện chúng tôi có thể quyết định.”
“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn, cảm ơn!” Từ Bồi Nghị không biết biểu đạt cảm kích lúc này như thế nào, chỉ có thể tiếp tục dập đầu.
“Đừng dập đầu nữa, cậu muốn chết cũng không thể chết tại đây được.” Hà Tiến Thiêm cuối cùng lên tiếng, lại chuyển hướng sang hai con nói:” Các con trước đưa nó đi phòng khám, để máu chảy nhiều như vậy, không băng bó lại là không được.”
“Này cho cậu, đi theo tôi.” Hà Chí Cường đưa ra một cái khăn mặt sạch sẽ, đời này hắn chưa bao giờ xem qua loại sự tình này, trong thôn thỉnh thoảng cũng có kẻ ăn trộm, có kẻ gặp phong ba ở ngoài, nhưng có ai sẽ thành tâm thành ý như vậy mà đến đây giải thích?
Nói đến buồn cười, nước mắt hắn thiếu chút nữa là bị buộc đi ra.
“Cảm ơn….” Từ Bồi Nghị chậm rãi đứng lên, hai đầu gối cùng hai tay đều đang run, hắn tiếp nhận cái khăn mặt đặt lên trên trán, kỳ quái là hắn cũng không cảm thấy đau, có thể là do tổ mẫu tiếp sức lực cho hắn đi, người ta nói có tâm cảm động thần linh, hắn rốt cục đã có cơ hội thể nghiệm đến.
Đám người dần dần tản đi, một màn kinh thiên động địa này, đủ để cho bọn họ có đề tài nói chuyện một trận say sưa đến chết đi sống lại, ngay cả tổ mẫu còn thấy cảm động, không biết nữ nhân vật chính có hay không cũng thấy cảm động?
Thời gian buổi chiều, gió từ từ lạnh, Từ Bồi Nghị đi vào cửa lớn Hà gia, trên trán hắn có một khối băng gạc, áo sơ mi mấy chỗ có vết máu, quần dài cũng bê bết bụi bẩn, thoạt nhìn nhếch nhác, nhưng hai mắt hắn lại sáng ngời, trên mặt cũng giống như phát sáng.
Người Hà gia cũng không biết tiếp đón hắn như thế nào, mọi người lẳng lặng ngồi trên ghế trong phòng khách, tới thời gian ăn bữa tối, nhưng bọn họ đều không có động đậy, tựa như cùng Tĩnh Đình giống nhau, nguyên lai tâm tình thực rất ảnh hưởng đến khẩu vị.
Trong không khí trầm trọng, Hà Tĩnh Đình xuất hiện, mặc quần áo đơn giản ở nhà, xem ra có điểm rộng thùng thình, cũng bởi vì quần áo quá lớn mà nàng lại rất gầy.
Từ Bồi Nghị cả người chấn động, mới hơn ba tháng không thấy, nàng ít nhất gầy năm, sáu kg, hiện tại chỉ sợ bốn mươi kg cũng không đến.
Hắn từng nghĩ qua, thời điểm gặp lại nàng, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ như được về nhà, nhưng trong nháy mắt này hắn lại nghĩ muốn khóc.
Là hắn làm cho nàng trở nên tiều tụy như vậy, là hắn cướp đi nụ cười của nàng, hắn nên dập đầu quỳ xuống, hắn nên làm cho chính mình máu chảy không ngừng, dù có như vậy cũng không bù lại được lỗi lầm mà hắn đã phạm phải.
Nhìn đến vị hôn phu tiền nhiệm, Hà Tĩnh Đình biểu tình bình thản nói:” Nghe nói anh muốn gặp tôi.”
Buổi chiều hôm nay, nàng từ cửa sổ trong phòng nhìn thấy được tất cả, khi hắn dừng xe trước cửa nàng liền phát hiện được, tuy rằng không đi theo đến miếu tổ mẫu, nhưng là nhìn thấy người nhà cho hắn vào cửa, lại nhìn thấy thương thế trên trán hắn, cũng có thể hiểu đại khái được quá trình.
“Đúng vậy.” Hắn không chuyển mắt nhìn nàng, dung mạo kia hắn chưa từng cẩn thận nhìn kỹ, mà nay lại gắt gao thu tâm hắn, nàng có một đôi mắt to trong suốt, giờ phút này lại bịt kín một tầng mọng mắt cùng quầng thâm, lãnh đạm, bất đồng trước kia nhưng hắn lại cảm thấy bị mê hoặc.