pacman, rainbows, and roller s
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
↓↓ > > Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)
Tác giả: Vô Ngã

1

Biển không bao giờ già.

Nó vẫn xanh một màu vời vợi như thuở nàọ Nó ngắm nhìn bờ cát trắng, nhìn những doi đất, nhìn những núi non, đồng lúa, vườn câỵ Chỉ vì nó vấn vương chốn ấy xưa là đáy biển, xưa là của nó. Nó vẫn thường vuốt ve những miền thân thương cũ. Đôi khi nó trở nên trái tính trái nết, hằn học với bờ. Đó là những ngày bãọ Sau đấy, nó ân hận, rầm rì những lời xin lỗị Nó dịu dàng, lăn tăn tiến vào bờ cát trắng ngập nắng. Tiếng rì rầm của nó lan sâu vào đất liền, đọng lại trên những vách đá, những cánh rừng, những ngọn đồi nhấp nhô như bát úp, đọng lại cả trên những cánh võng ru con, gieo vào lòng lũ trẻ nhiều nỗi nhớ nhung mãi đến khi thành người lớn.

2

Mỗi khi chàng nhớ biển, chàng lại nhớ nàng, nhớ về ngôi chùa lẻ loi bên một lối mòn. Chùa trông ra biển. Biển bát ngát đổi màu theo từng ngàỵ Còn lối mòn kia đã biết bao lần kéo chân chàng và nàng chạy ùa về phía biển. Cái chùa ấy, với khoảng sân nhỏ lát gạch tàu, có những gốc sứ cùi cổ thu.. Dưới bóng râm mát ấy, một hôm, nàng nâng cuốn truyện Kiều ngang trán, lâm râm khấn và bóc được hai câu mà khi đọc xong, mắt nàng rân rấn nước.

“Ma đưa lối, quỷ đưa đường

Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”

Nghĩa là chia lìa ử Nghĩa là xa cách ử Em bắt lại câu khác xem. Chàng không tin. Nàng lại khấn rồi giở sách. Lần này cũng chẳng khá gì hơn, chẳng qua nói rõ thêm đoạn kết của cuộc chia ly

“Tấc gang động khóa nguồn phong

Tịt mù nào thấy bóng hồng vào ra”

Trời ơi! Người xưa quay về động tiên tìm vợ thì động tiên bí lốị Người và tiên từ đấy cách xa nhau mãi mãi, mà cái cách xa ấy chỉ trong gang tấc mơ hồ!

Sao thế? Chàng bực bội. Nàng buồn rười rượi. Anh không tin. Anh không tin. Mắt nàng long lanh ngấn lệ. Em cũng cố để không tin.

Tiếng chuông chùa gõ vào không gian một nhát mạnh. Không gian như một cái chuông pha lê mỏng manh, vỡ ra hàng tỷ mảnh âm thanh bay lả tả khắp nơị Từng mảnh nhỏ bám vào mái ngói chùa âm dương cổ kính. Một đám âm thanh khác rung dài trên mặt sóng biển biếc xanh. Vài mảnh ghim vào lòng hai người đau nhóị

“Tiếng chuông rơi vào hư không âm thanh thế nàỏ” Nàng hỏi.

“Giọt nước mắt rơi vào hư không hình hài ra sao?” Nàng lại hỏi.

Chàng và nàng lặng im, theo lối mòn, ra biển. Hai cái bóng trầm ngâm trườn trên bãi cát. Chàng nhìn rõ bóng nàng. Vai nàng mỏng mảnh, gầy yếu làm sao! Chàng nhìn ra biển, nhìn thấy rõ đường cong cong ở chân trời, hướng đông.

Nàng thì thầm:“Nếu chúng ta ra biển, và đi mãi về đông, ta sẽ đến đâu?”

“Đi mãi ư? Đi mãi, đi mãi, anh sẽ đi cả chu vi quả Đất. Đi mãi, anh lại về đây, về bên em đâỵ” Chàng đáp.

“Thật không?”

“Thật.” Chàng khẳng định.

3

Đường đời nhiều ngã. Vậy mà có một ngã vô tình chen vào giữa chàng và nàng. “Ma đưa lối, quỷ đưa đường…” Và chàng đã lạc ở trời Tâỵ Chàng cũng không hiểu vì sao mình lại làm theo câu Kiều thứ nhất một cách ngoan ngoãn thế.

Những ước vọng phía trước lôi chàng cắm đầu chạy theọ Một cuộc sống bận rộn ngổn ngang vật chất. Chàng sống mà không kịp thở nữạ Ăn sáng trong khi lái xẹ Uống cà phê trên xẹ Điện thoại cho bạn bè mà tay kia vẫn ôm vô-lăng, lại còn tranh thủ nghe nhạc, học tiếng Anh trên xẹ Sở làm - xe - trường Đại học - xe - nhà - xe - sở làm… Chàng lăn tròn mãi trong vòng tròn khép kín đó. Cái vòng tròn ấy gói chàng lại như một vỏ ốc. Vỏ ốc đó ngày càng dày, ngày càng cứng và khô sạn như đá. Rồi chàng trở thành bác sĩ phẫu thuật, thành đạt ở xứ người và … đã quên mất nàng. Vỏ ốc của chàng ngày càng vững chãị Chàng quên nàng đúng mười bốn năm! Cho đến một ngày, vỏ ốc đó vỡ tan nát thành ngàn mảnh vụn.

Cái tên chàng gắn với một tai nạn ô tô khủng khiếp. Xe chàng lăn xuống vực sâụ Không hiểu năng lực huyền bí nào đã kéo nổi chàng ra khỏi cõi chết. Gãy tám xương sườn, vỡ vụn xương hàm dưới, mặt mày bị cày nát, khuôn mặt chàng bị biến dạng hoàn toàn. Chàng không có khuôn mặt người nữa!

“Còn lòng ta, có còn là người nữa không?”

Chàng quay về ngôi nhà nghỉ hoang vắng trên biển của mình, vùng Florida. Chàng chẳng làm gì, chỉ dạo quanh nhà, vườn cây, rồi ra biển. Có khi chàng ở trên bãi cát gần hết đêm. Sau mười bốn năm xa quê, chàng bỗng nhớ nhiều về nàng. Chàng hiểu ra những “chốn đoạn trường” trong câu Kiều xưa rõ ràng hơn, sâu lắng hơn.

Rồi chàng phải trải qua hàng chục cuộc phẫu thuật lớn nhỏ. Đó là cái giá để đổi lấy một khuôn mặt người. Một khuôn mặt lạ hoắc! Mặt của kẻ khác!

Sau biến cố đó, chàng theo học phẫu thuật thẩm mỹ. Bốn năm sau chàng trở thành chuyên gia về hàm - mặt. Để trả ơn cho khuôn mặt mình, chàng đã sửa sang hàng ngàn khuôn mặt khác.
Một hôm, chàng theo bạn bè rủ đến một trung tâm thiền ở Boston. Ở đó, chàng không học thêm gì cho cái tâm vô minh của mình. Duy chỉ có tiếng chuông, tiếng chuông của thuở nào đã vang lên trong lòng chàng. Tiếng chuông đẩy chàng về Việt Nam, theo đoàn phẫu thuật vá hàm ếch từ thiện cho trẻ em.
123Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ