Snack's 1967
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
↓↓ > > Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


Đó là ngày giải quyết các cas cuối cùng đã đăng ký.

Ba ngày trước, chàng cùng các đồng nghiệp người Mỹ đã giải quyết hơn hai trăm cas sứt môi, hở hàm ếch. Công việc nhiều, mệt, nhưng chàng vuị Chàng cũng đang trông ngóng cho xong công việc, chiều đó sẽ vù về Phan Thiết, thăm lại nhà, thăm lại má giờ đã gầy yếu lắm rồị Trong danh sách các trẻ em được phẫu thuật, chàng cứ cắm cúi tìm các địa chỉ Phan Thiết quê chàng. Đã hai ngày qua chàng không thấỵ Mãi đến ngày cuối, chàng phát hiện được một. Bỗng nhiên, trái tim chàng đập rộn ràng kỳ lạ. Chàng nghĩ đến nàng. Chỉ nghĩ thôi.

Tên đứa bé học trò nàng được xướng lên.

Từ hàng ghế ngồi đợi ở hàng lang, nàng nhìn thấy chàng, nhưng không nhận ra, vì khuôn mặt khác hẳn. Còn dáng dấp kia, mái tóc kia, cả cách đi đứng, nàng thấy quen lắm, quen kỳ lạ.. Nàng bần thần hồi lâu. Có một tiếng chuông rạn vỡ, ngân nga trong lòng nàng. Phải chàng không? Phải chàng đấy không? Tim nàng đập mạnh. Đã lâu lắm rồi, tim nàng mới lại đập hoảng loạn như thế. Nó bồi hồi, nó hồi hộp, nó tái tệ Không, không, cả cái giọng này cũng khác nữa mà. Giọng chàng trầm ấm hơn, lôi cuốn hơn, chứ không dứt khoát, đanh gọn như người đàn ông nàỵ

Tên đứa bé được xướng lên lần thứ hai.

Hai cô cháu sực tỉnh “Có”, rồi đứng dậy, tách khỏi đám đông. Chàng nhìn nàng, mắt dại đi, bàn tay buông rơi tờ giấy danh sách. Có ai đó cúi xuống lượm nó, dúi vào tay chàng. Chàng cầm hững hờ, vô hồn tờ giấy trong taỵ

Nàng đó! Nàng đứng trước chàng bằng xương bằng thịt, trong tay dắt một đứa bé sứt môi.

“Con của em… à không, con của cô à?”

“Không, đây là học trò tôi…”.

Chàng nói một câu tiếng Anh với đồng sự.. Anh chàng người Mỹ kia gật đầu, tiếp nhận thằng bé, bắt đầu khám.

Chàng hổn hển nói với nàng.

“Em… à cô có thể ra kia nói chuyện với tôi một chút không?”

“Dạ được.”

Họ đi ra sân bệnh viện, bước trên con đường lát hắc ín màu đen đọng vài vũng nước mưạ Con đường rắc đầy hoa phượng đỏ.

“Em không nhận ra anh sao? ”

“Anh… là ai nhỉ?”

“Nếu chúng ta đi ra biển và đi mãi về đông, ta sẽ đến đâu? - Rồi chàng lặng lẽ nói tiếp - Đi mãi, đi mãi anh sẽ đi cả chu vi quả Đất. Đi mãi, anh lại về đây, đứng cạnh em đây”.

Cả hai cùng đứng lạị Nàng nhìn chàng trân trối. Nước mắt nàng trào ra tự lúc nào không biết. Khỏi phải tả, họ hấp tấp, bối rối, giành giật nhau để nói, để cười, để khóc.

Hai mươi năm rồi họ mới gặp nhau. Hai mươi năm, ai trong họ cũng răm rắp làm theo câu Kiều bắt được hồi xưa, trong sân chùa. Hai mươi năm, tiếng chuông rạn vỡ không gian ấy vẫn ngân trong lòng họ tươi như mớị Nàng nghe hết về đời chàng. Chàng nghe hết về đời nàng. Hai người quên cả xung quanh. Họ quên mất là họ đã đứng nói chuyện suốt ba giờ đồng hồ bên cạnh cái ghế đá dưới chân gốc phượng vĩ. Ba giờ thật ngắn ngủị Nó ngắn như một đời người.

6

Chiều hôm đó, chàng tạm chia tay với đồng nghiệp. Chàng thuê một chiếc taxi và một mình về Phan Thiết.

Chiều hôm đó, đi sau chàng chừng vài tiếng đồng hồ, nàng cũng về Phan Thiết, trên chiếc xe Honda cà tàng của mình, cùng đứa học trò nhỏ đã phẫu thuật xong.

Núi đồi hiện ra chào đón chàng. Những rừng cao su dài, đứng ngay hàng thẳng lối như muốn bước ra đường chào chàng. Những dốc nâng chàng lên cao rồi lại hạ chàng xuống chân dốc. Quê hương nhích gần lại phía chàng. Chàng đã chuẩn bị về quê hương cả tháng rồi, vậy mà nay vẫn thấy nôn nao lạ lùng. Và kia, biển cả hiện ra với những đợt sóng trắng xóạ Chàng có thể già đị Nàng có thể già đị Nhưng biển cả thì vẫn thế, không bao giờ già.

“Tấc gang động khóa nguồn phong”

Cả câu Kiều này vẫn đang đúng đấy thôị Một bức tường vô hình nhưng chắc chắn đã hiện ra giữa chàng và nàng. Họ cách nhau gang tấc mà xa nhau nghìn trùng.
Trời nắng nóng kinh khủng. Chàng bảo xe dừng, rồi bước ra ngoàị Nàng nói đúng: “Anh nhớ uống nhiều nước, nhớ mang theo nhiều nước suốị Mới về, sợ anh không quen.” Chàng uống nước ừng ực và thấy mắt mình cay. Nắng kia có tha cho nàng và thằng bé học trò đâụ Họ có được uống nước nhiều như chàng không?

Xe lại đị Biển thoắt ẩn, thoắt hiện sau những đỉnh núị Mây đen ở đâu chợt ùn ùn kéo đến. Và mưạ Mưa đổ xuống cũng hung hãn không kém gì nắng. Mưa tuôn xối xả trên cửa kính. Cái gạt nước cuống quít xoa vội trên kính chỉ đủ thấy con đường mờ mờ trước mặt.

“Chỉ cần em hiện diện một chút nào đó trong hồn anh, em đã thấy hạnh phúc lắm rồị Đời em khó riết, em quen rồi. Anh sung sướng, em sung sướng lây. Anh vui nghe, anh khỏe nghe, vì em!…”

Chàng mong mưa vơi dần đi. Chàng mong mưa đừng làm ướt vai nàng nữa. Cái đỉnh núi đội mây trắng như quàng khăn nhẹ nhõm thanh thoát. Mưa nguôi dần, nguôi dần, như thể chiều theo ý chàng. Chàng thở nhẹ, ngoái nhìn kính sau xe. Con đường hiện ra rõ dần, rõ dần. Chàng lờ mờ hình dung nàng và thằng bé trên chiếc xe cà tàng vư
« Trước123
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Biển Của Muôn Đời - Vô Ngã
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ