Hạo Tuyết rất lo lắng. Cô bé nhớ lại khi Hiểu Khê vừa đi còn liên tục gửi thiếp về. Nhưng suốt một tháng qua, thư từ và bưu thiếp đều không thấy đâu. Khổ nhất là ở bưu thiếp cuối cùng, Hiểu Khê còn báo là bị ốm, giờ không biết ra sao rồi. Tin tức cứ bặt tăm thế này, ai nấy cũng đều sốt ruột. Hạo Tuyết cuối đầu, suy nghĩ rất lung, rồi ngẩng phắt lên, nói bằng giọng rất cương quyết: “Anh trai em đã đi tìm chị Hiểu Khê rồi, anh có biết không?”.
Giản Triệt nhìn cô chăm chú ra chiều ngạc nhiên.
Hạo Tuyết liến thoắng khoe: “Cũng vì chuyện này, anh trai và ba em cãi nhau rất lớn. Vì công việc ở công ty hiện quá bận, không thể để anh ấy đi được. Tuy anh Hạo Nam không thừa nhận là đi tìm chị Hiểu Khê, nhưng em đoán chắc là đi tìm chị ấy”.
Giản Triệt lại nhìn tấm thiệp, băn khoăn không nói câu nào.
Hạo Tuyết thở dài: “Không biết từ lúc nào anh Hạo Nam đã phải lòng chị Hiểu Khê. Bản thân anh ấy không chịu thừa nhận đâu nhưng mẹ và em đều nhận thấy rõ. Anh Hạo Nam bề ngoài luôn mạnh mẽ, dữ tợn nhưng thực ra rất mềm yếu. Sau khi anh Lưu Băng yêu được chị Hiểu Khê, anh ấy rất đau khổ và tuyệt đối câm nín, không hề cho ai biết tâm sự này của mình. Ôi ông anh đáng thương của em”. Chợt Hạo Tuyết ngẩn ra, nói: “Ơ, nhưng bây giờ chẳng phải anh Lưu Băng và chị Hiểu Khê đã chia tay với nhau rồi sao. Vậy anh trai em đã có cơ hội rồi”.
Hạo Tuyết quay lại nhìn Giản Triệt nói tiếp: “Lâu nay anh có biết tin gì về anh Lưu Băng không? Em nghe nói Liệt Viêm Đường tiếng tăm ngày càng vang dội, làm nhiều việc kinh khủng lắm”. Cô bé lắc đầu le lưỡi ra dáng rất sợ hãi.
Giản Triệt bật cười, “Anh tin rằng Hiểu Khê sẽ trở về. Anh tin như vậy”.
Hạo Tuyết nhìn anh đầy nghi ngờ. Lẽ nào anh Giản Triệt cũng phải lòng chị Hiểu Khê.
Tiểu Tuyền và Hạo Tuyết đang đứng chơi trên sân trường. Chợt mắt cô bé sáng rực khi nhìn thấy bóng anh trai từ xa. Sau một thời gian mất tích đầy bí ẩn, nom Hạo Nam vẫn khôi ngô tuấn tú. Tiểu Tuyền sau một hồi ngắm nghía Hạo Nam, thầm thì nói: “Hạo Tuyết này, nom anh trai cậu có vẻ hơi khác nhỉ?”.
Hạo Tuyết nhìn theo bóng anh trai. Hạo Nam đang lững thững đi trên con đường rợp bóng cây cạnh sân trường. Ánh mặt trời chan hòa, tỏa sáng trên gương mặt anh, song ánh mắt của Hạo Nam nom vẫn xa vắng và buồn bã. Vẻ đẹp trai buồn bã đó của Hạo Nam khiến các nữ sinh vẫn thần điên bát đảo. Mắt họ rực sáng, liên tục dõi theo anh đắm đuối. Hạo Nam không vui cũng đúng thôi vì sau khi đi mất mười ngày ròng rã tìm kiếm ở quê Hiểu Khê, thậm chí đến tận nơi gia đình cô dạy võ cũng không thấy bóng dáng Hiểu Khê đâu. Cha cô trái lại không chút lo lắng, còn cười hớn hở khoe rằng Hiểu Khê phúc lớn mạng lớn, tự biết lo lắng cho mình nên ắt không có chuyện này xảy ra. Ông còn nhiệt tình mua vé máy bay, tiễn Hạo Nam quay về vì sợ anh bỏ dở việc học.
Chợt mọi con mắt đang dõi theo Hạo Nam nhấp nháy liên tục, mọi người đồng loạt ồ lên. Tiểu Tuyền giật tay Hạo Tuyết, cuống lên nói: “Xem kìa, lại có trò xem rồi”.
Thì ra một cô gái thanh tú tóc dài buông lơi đột ngột xuất hiện trước mặt Hạo Nam. Cô gái ấp úng chìa một chiếc bánh kem sô cô la ra trước mặt anh, lúng túng nói: “Anh Hạo Nam, em… em luôn luôn rất… rất ngưỡng mộ anh. Đây… đây là bánh kem… em làm cho anh… Hy vọng… anh thích. Em muốn cùng anh… kết bạn…”.
Tiểu Tuyền hớn hở nói với Hạo Tuyết: “Cậu xem đi, chắc chắn cô gái kia sẽ trở thành gương mặt ngốc nghếch thứ 37 của Học viện Quang Du phải không? Tại sao mọi người vẫn mắc phải sai lầm cũ rích như vậy nhỉ?”.
Hạo Nam bị ngắt mạch suy nghĩ, kinh ngạc đứng lại, ấp úng nói: “Tôi… tôi…”.
Mọi người nín thở chờ đợi phản ứng của Hạo Nam và thầm xót thương cho cô gái nọ.
Trong ký ức của mọi người đều chợt nhớ lại trận chiến nảy lửa giữa Hiểu Khê và Hạo Nam vào năm ngoái khi một cô gái tặng bánh kem cho anh. Tất cả như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Theo ghi chép lại của tập san Học viện Quang Du, đôi mắt của Hạo Nam chợt lóe lên một ánh nhìn phức tạp, vừa đau khổ giằng dai, vừa nhung nhớ. Hết hơn hai phút, anh chìa tay ra nhận cái bánh. Cô gái đưa bánh e lệ sung sướng. Cánh tay Hạo Nam cầm chiếc bánh chợt nâng cao… nhưng anh không ném vào mặt cô gái mà thay vào đó là đập mạnh xuống đất, khiến nó trở thàng một đám bẹp dúm, nhoe nhoét. Anh hét to: “Cút!”… bỗng một sự kiện lớn và chấn động đã xảy ra. Theo ký giả nổi tiếng của Học viện Quang Du đầy uy quyền nhất báo cáo: Trong khi chữ “Cút!” đang bồng bềnh trôi, bỗng một âm thanh trong trẻo và gay gắt bỗng dội lại. Đó cũng chính là âm thanh khiến mọi người nhớ nhung nhất, đố kị nhất, cũng dễ khiến người ta rối ruột rối gan nhất.
“Đông Hạo Nam, đồ tàn nhẫn kia!”. Một cô gái nhỏ nhắn bất bình nhảy ra. Cô bực bội nói: “Anh không ném bánh kem vào mặt người khác, như vậy là có tiến bộ. Nhưng vẫn kiêu ngạo lắm, phải dẹp bỏ nữa”.
Dưới bầu trời trong xanh, lá mơn man nhè nhẹ, Hạo Nam hơi sững người, nhưng không hề tức giận. Anh đắm đuối nhìn cô gái đó, rồi ôm chầm lấy cô, nhắm nghiền mắt, người run rẩy. Nét mặt anh được mọi người phân tích thật kĩ lưỡng, nó vừa phẫn nộ vừa vui mừng. Hạo Tuyết và Tiểu Tuyền ôm nhau vui sướng hò reo. Mọi người xung quanh căng mắt ra nhìn cô gái vừa xuất hiện, rồi tất cả đều đồng loạt hò reo: “Hiểu Khê! Hiểu Khê!”… Tiếng hoan hô ngày càng dâng cao như làn sóng nhấp nhô. Chỉ mười phút sau, cả Học viện Quang Du đã truyền hết tin: Minh Hiểu Khê đã trở về!