Hiểu Khê càng sợ hơn, giật mạnh tay ông, năn nỉ: “Bác sĩ ơi, nói đi mà!”.
Bác sĩ càng khó chịu: “Cô không phải rất hiểu sao? Hỏi tôi làm gì?”.
Hiểu Khê tức chết đi được, tay nắm chặt, cố kìm nén không gây chuyện với vị bác sĩ cau có này. Giản Triệt cười xòa, lấy tay chấm mồ hôi trên trán cô, cất tiếng dịu dàng xua tan cơn bực bội của Hiểu Khê: “Không nên mắc lừa, bác sĩ Susi đang trêu em đấy!”. Nói rồi anh nhìn sang bác sĩ Susi, ánh mắt anh bừng sáng và cả quyết.
Bác sĩ Susi ngắm nhìn anh hồi lâu, rồi quay sang Hiểu Khê đang căng thẳng vì chờ đợi. Ông chỉ thốt ra hai chữ gọn lỏn: “Kỳ tích!”
Hiểu Khê mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hân hoan reo lên: “Thật không ạ? Cuối cùng đã có kỳ tích phải không? Tay phải của anh ấy có thể hoàn toàn hồi phục rồi phải không? Bác sĩ làm ơn nói nhanh đi”.
Bác sĩ chậm rãi đáp: “Qua kiểm tra ban đầu, tôi thấy tay phải của Triệt đã có biến chuyển tích cực. Khớp, cổ tay, ngón tay đều có phản ứng. Đây là điều không thể tưởng tượng nổi. Đúng là việc châm cứu của cô rất có tác dụng”.
Hiểu Khê vui mừng, nhảy cẫng lên: “Vậy tiếp đó sẽ thế nào?”.
Bác sĩ nhún vai: “Chưa biết nữa, nhưng chắc sẽ khá hơn nữa. Thế nên cô cứ tiếp tục châm cứu. Tôi sẽ phối hợp thêm phương án hồi phục cơ thể cho Triệt. Nếu làm đúng, có lẽ…”.
Hiểu Khê nôn nóng: “Có lẽ thế nào?”.
Bác sĩ Susi miễn cưỡng cười: “Có lẽ, cô sẽ tạo ra được một kỳ tích thực sự”.
Buổi tối. Gió xuân ấm áp thổi vào phòng của Phong Giản Triệt. Hiểu Khê vươn mình thư thái, cô buột miệng hỏi: “Triệt, anh bôi nước hoa không?”.
Giản Triệt ngạc nhiên bật cười: “Không có. Sao em lại hỏi thế?”.
Minh Hiểu Khê tự gõ đầu, thấy mình thật ngốc. Triệt làm sao lại có dùng nước hoa cơ chứ? Nhưng trên người anh sao lại có mùi thơm dìu dịu, khiến người ta say mê đến vậy. Cô xoa lên cánh tay trần ấm áp của anh. Làn da của anh thật bóng sáng như ánh mặt trời. Tay cô lướt đâu, Giản Triệt khẽ thấy lòng rung động như bị chạm tới nỗi cô đơn lạnh lẽo. Mắt Hiểu Khê mơ màng như lạc vào cõi thần tiên. Hồi lâu, gió lại thổi, trong phòng vọng ra tiếng chuông nhỏ trong trẻo. Âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ để thức tỉnh Hiểu Khê tỉnh lại. Cô kinh khạc nhìn thấy tay mình đang đặt lên cánh tay của Triệt. Mặt cô đỏ bừng, ấp úng: “Em… em..”.
Triệt mỉm cười tinh nghịch: “Mặt của em rất đỏ đấy! Em soi gương mà coi”.
Hiểu Khê xấu hổ, lấy hai tay che kín đôi gò má đang đỏ bừng. Cô thầm kêu lên: “Ôi, sao lại thế này!”.
Lần này cô trở về cảm giác là lạ thế nào ấy. Chỉ cần nhìn thấy Phong Giản Triệt, Hiểu Khê thấy mình không thể tự chủ được, cứ nghĩ ngợi lung tung. Cũng như giây phút này, đôi mắt đen sáng của anh cứ nhìn cô, thần trí của Hiểu Khê đã bắt đầu chao đảo không biết bay về nơi nào. Vì sao lại như thế?! Cô trầm ngâm suy nghĩ.
Phong Giản Triệt vỗ lên đầu của cô, cười nói: “Hiểu Khê, em mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”.
Hiểu Khê cố gắng gạt cơn buồn ngủ: “Không được, em chưa bắt đầu châm cứu mà”.
Lúc này, tiếng chuông nhỏ trong trẻo lại vang lên, khiến Hiểu Khê phải chú ý. Âm thanh đó truyền ra từ giường của Phong Giản Triệt.
Hiểu Khê đứng bật dậy, tỉnh hẳn giấc ngủ, hai mắt phát sáng: “Đó là gì thế?”.
Giản Triệt lúng túng đáp: “Không gì cả”.
Hiểu Khê nói: “Em muốn xem!”.
Giản Triệt vẫn ấp úng: “Thật sự là không gì mà”.
Hiểu Khê bướng bỉnh đã đến cửa phòng ngủ, một tay đặt ở cửa, đau khổ xin xỏ: “Triệt, em cầu xin anh, hãy cho em xem thử đi. Anh càng không cho em xem, em càng hiếu kỳ”.
Thì ra là một cái chuông gió treo ở phía đầu giường. Trên chuông gió có con hạc giấy, có ngôi sao, có cái chuông. Gió thổi qua, nghe leng keng. Chuông gió tuy rất cũ, nhưng được đánh bóng rất đẹp, không phủ một chút bụi.
Hiểu Khê nhìn Phong Giản Triệt, cười: “Ơ, bí mật của anh à? Rõ ràng là giấu một cái chuông gió, còn xem là vật báu! Là ai tặng cho anh thế? Khai thật đi!”.
Giản Triệt với tay, nghịch mấy ngôi sao trên chuông gió, môi có vị đắng chát, hỏi lại: “Em đã quên là ai tặng rồi sao?”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Em có biết à? Lạ nhỉ? Sao em không nhớ gì cả?”.
Giản Triệt chăm chú ngắm ngôi sao trong lòng bàn tay: “Có người nói, nếu cầu nguyện đối với chuông gió, nó không có gió mà tự vang lên, như thế, cầu nguyện này sẽ thành hiện thực”.
Câu nói này rất quen thuộc, Hiểu Khê thấy mình đã nghe qua… Cô mở to mắt, há to miệng, sững sờ ở đó. Vì, cô rốt cuộc đã nghĩ ra người tặng chiếc chuông gió đó, tên gọi là… Minh, Hiểu, Khê!
Leng keng! Leng keng! Chuông gió cười nhẹ… Minh Hiểu Khê ngượng đến đỏ mặt, nắm lấy cánh tay của Phong Giản Triệt, nhận lỗi: “Xin lỗi anh Triệt, em mắt già mờ tối, đầu óc ngu đần, mất trí mau quên”.
Giản Triệt cười: “Anh đã cầu nguyện” .
Âm thanh êm êm của chiếc chuông gió nghe còn hay hơn gió xuân. Hiểu Khê chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi nhỏ: “Vậy đã linh nghiệm rồi phải không?”.