80s toys - Atari. I still have
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Cơn mưa ngang qua
↓↓ > > Cơn mưa ngang qua
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


Không buồn nghe nhưng đêm qua đã ko về rồi...tôi liền bắt máy

Tôi: Alo, anh đây!

Quỳnh: Sao hôm anh qua ko về? Bố em hỏi anh suốt!

Tôi: Anh xin lỗi, anh nhỡ xe!

Quỳnh: Anh đang ở đâu thế? Sao nghe giọng anh khác thế!

Tôi: Anh đang ở XXX, một lát nữa anh về giờ...

Quỳnh: Về nhé, cả nhà sẽ đợi anh về ăn trưa cùng...

Tôi: Ừ, anh biết rồi...

Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại...rồi...

Lại có điện thoại...

"Dung ST" 0

Tôi: Alo, anh đây!

Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?

Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!

Dung: Anh về nhé, hôm qua bố em mong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )

Tôi: Ừ, anh biết rồi!

Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!

Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất...

Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà...

Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa...

Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về...

-------------------------------------------------------------------------------------

Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó...

Em nói đúng, dường như cơn mưa mùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau...nhưng sau cơn mưa - khi trời bừng sáng...cũng là lúc em rời xa tôi...

Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa...tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!

Em - người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất...

Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây...sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi...

Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em...và tôi hiểu rằng nó cũng sắp cướp đi sinh mệnh của em ko lâu nữa...nhưng em vẫn hồn nhiên, vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ...em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình...

Có một sự thật là tôi ko thể quên em...mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em...

Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :"Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?"

Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôi vẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em...và ko ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!

Và hôm qua, hôm nay và ngày mai nữa... điều tôi thất vọng về bản thân nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :"Anh yêu em" cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi...
---------------------

Quote:

Xin được cảm ơn Vozers cùng bạn đọc!

Chỉ sau vài ngày mình đăng tự truyện của mình lên Vozforums, đã có rất nhiều lượt xem, comment và share khiến tôi rất bất ngờ.

Để cảm ơn các thím Vozer cũng như những anh chị em, bạn bè đã chia sẻ cùng mình sau khi đọc truyện, mình xin được viết vài dòng...

Mình cũng hay viết, nhưng thường thì mình chỉ hay viết blog ngắn, kiểu tâm sự hay bình luận về cuộc sống hay chuyện đời, đây là lần đầu tiên mình viết tự truyện. Sự việc đã trải qua mấy tháng trời, mình mới có đủ tâm trạng cũng như can đảm để viết lại nó...và có 1 điều mình nghĩ cũng nên chia sẻ cùng mọi người đó là dù mọi ký ức vẫn tồn tại trong tâm trí nhưng mình đã rất khó khăn để viết lại câu chuyện, cứ từng câu, từng chữ là từng hình ảnh hiện lên, tất cả đều như vừa mới diễn ra và những điều đó đã khiến có lúc trái tim như đau quặn thắt lại để rồi những giọt nước mắt cứ tự nhiên chảy ra...Trong thời gian viết lại câu chuyện cũng chính là thời gian mà mình hãi đi ngủ nhất...hồi mới đầu mình cũng có cảm giác giống hệt vậy...sự sợ hãi lan tỏa khi phải đối diện với hình ảnh người con gái ấy trong những cơn mơ để rồi giữa đêm khuya giật mình tỉnh giấc đã thấy gối ướt và mi mắt còn vương lại những giọt nước tự bao giờ!

Mình là một người rất rõ ràng, thực ra ban đầu mình nghĩ đăng bài viết này lên Voz chỉ với 3 lý do đó là:

1 là chia sẻ cùng mọi người nhân dịp 14/2 sắp tới và 2 là muốn viết lại coi như để lưu giữ 1 kỷ niệm không thể quên trong đời và 3 là muốn góp 1 phần nhỏ, rất nhỏ vào việc xóa những kỳ thị của xã hội vs những ng bị HIV/AIDS!

Mình chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nhận được phản hồi cũng như những đề nghị giúp đỡ từ phía anh chị em, bạn bè như vậy...thực sự mình đã rất nhạc nhiên!

Về việc tìm lại ng con gái ấy, mình vẫn đang rất cố gắng...hơn nữa, giờ đây cạnh mình lại có rất nhiều những người bạn mới cùng chia sẻ và giúp đỡ khiến việc mình tìm lại cô ấy cũng đã bớt khó khăn phần nào!

Nhân đây, mình xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả bạn đọc, đến những người đã chia sẻ và giúp đỡ mình...

Tất cả sự chia sẻ, phản hồi hay thắc mắc mình xin được nhận, còn về giúp đỡ thì có những sự giúp đỡ mình đã nhận, cũng có những sự giúp đỡ mình đã từ chối

- Lý do là cô ấy bị căn bệnh HIV/AIDS nên mình đã không nhận sự giúp đỡ từ một số anh chị đề nghị việc tạo website, fan page hay đăng tin lên truyền hình... để tìm kiếm cô ấy! Nói chung mình k
« Trước1 ... 789
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Cơn mưa ngang qua
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ