Cả nhóm bước xuống con đường chật hẹp, có nhiều xe choán đầy. Mưa đã bớt mạnh. Hannibal, Bob và Peter nhìn thấy trước mặt chỗ đất nhô ngăn cách sông Santa Inez với con rạch khô cạn.
- Ta sẽ đi đường tắt này - Pico chỉ cho các bạn - Theo tôi!
Sau khi đi dọc theo dập, cả bọn đến một mô đất rộng phủ đầy bụi cỏ, ngay chân chỗ đất nhô lên cao. Chính mô đất này chặn kín con rạch ở hướng đông. Trước khi rẽ vào một con đường mòn, mỗi người quay lại liếc nhìn phía sau lưng. Toàn bộ cánh đồng hai bên sông phía trên đập chỉ còn là tro.
- Đất cháy này sẽ không giữ được nước - Leo Guerra thở dài - Nếu cứ mưa tiếp, thì sẽ rất tai họa.
Cả nhóm im lặng bước theo đường mòn, rồi theo bờ sông hơi bị bùn. Phía bên kia sông Santa Inez, có thể thấy con đường đất dẫn đến trang trại Norris, cũng có nhiều xe đậu.
- Đất nhìn thấy từ đây có phải là thuộc gia đình Norris không? - Bob hỏi.
- Phải. Sông đánh dấu ranh giới của hai bên từ quốc lộ đến đập. Đập và sông ở phía trên hoàn toàn thuộc đất chúng tôi.
Cả nhóm tiếp tục bước nối đuôi nhau. Khói bay khắp nơi, nhưng mưa đã dứt.
Peter vẫn còn sức bước mạnh mẽ, Hannibal theo sát phía sau. Hai thám tử đi đầu đến khúc quẹo trước mọi người.
- Hannibal! Nhìn kìa! - Peter đột ngột run rẩy la lên.
Trên chỗ đất nhô cao trước mặt, thấy mơ hồ qua các làn khói, một người đàn ông cưỡi một con ngựa đen to. Con ngựa đứng trên hai chân sau đang đạp không khí bằng hai móng trước. Nhưng còn cái đầu của nó...
- Ồồồ!- Hannibal thốt ra. Ngựa... ngựa... ngựa... nó không có đầu!
Con ngựa đang giậm chân trên đồi không có đầu.
- Chạy! - Peter hét lên. •Chương 4: CON NGỰA KHÔNG ĐẦU
Con ngựa không đầu như đang phóng về phía cả nhóm qua làn khói. Bob và Diego xuất hiện đúng lúc Peter và Hannibal chuẩn bị chạy trốn. Được báo động qua tiếng la của Peter, chú Titus, Pico, Leo và Porfirio vội vàng bước trên con đường hẹp.
- Nó không có đầu! - Peter la lên một lần nữa - Ma!
Bob đứng sững lại, ngước mắt nhìn con ngựa đen và kỵ sĩ. Khói đang tan đi.
- Babal! Peter! - Bob nói - Đó chỉ là...
- Tượng Cortès, các bạn à! Khói bay nhẹ làm cho tượng như sống lên.
- Không thể là tượng Cortès được - Peter đáp - Tượng ngựa có đầu mà.
- Ồ! Đầu ngựa! - Diego chưng hửng kêu - Mất rồi. Anh Pico ơi! Có kẻ đã làm bể tượng nhà ta rồi.
- Thấy rồi! - Pico mới đến nói.
Tất cả tiến đến gần tượng. Ngựa và kỵ sĩ được tạc trong những khối gỗ to, ngoại trừ đầu, tay, chân, gươm và yên được làm riêng và gắn vào sau. Con ngựa sơn màu đen. Dưới yên cao, những vết sơn màu sặc sỡ làm cho người ta nghĩ là có tấm vải màu đặt trên lưng ngựa cho đẹp. Người kỵ sĩ cũng được sơn đen, ngoại trừ bộ râu màu vàng, mắt xanh và mép áo giáp đỏ. Nước sơn phai khá nhiều.
- Nguyên tắc phải sơn lại tượng thường xuyên - Diego giải thích - Nhưng lâu lắm không có ai lo việc này. Dường như gỗ bắt đầu mục rồi.
Trên cỏ, cạnh ngựa, là cái đầu ngựa với cái mồm hé mở màu đỏ. Pico chỉ một có tô kim loại nặng nằm cách đó hai bước.
- Đây là vật làm vỡ đầu con ngựa của tướng Cortès: hũ hóa chất dập lửa. Chắc bị rơi từ máy bay trực thăng.
Peter đã bình tĩnh lại và đang ngồi chồm hổm xem xét đầu ngựa, vẫn còn dính một phần cổ. Đầu và cổ đều rỗng, như thể người thiết kế tượng muốn giảm trọng lượng của khúc gỗ trước khi gắn vào khối thân thể của tượng. Peter nhìn thấy một cái gì đó trong chỗ hổng và rút ra.
- Cái gì đây? - Peter ngạc nhiên nói.
Hannibal lấy vật đó từ tay Peter. Đó là khối hình trụ bằng da, dài và thanh, có chỗ trang trí bằng kim loại, nhưng rỗng không.
- Trông giống như bao kiếm hay bao gươm - Hannibal nói.
- Quá to! - Bob bắt bẻ - Cây gươm sẽ lủng lẳng trong đó. Mà không có gì để treo vào thắt lưng.
- Xem nào! - Đến phiên Pico cầm lấy và nói - Ồ! Hannibal nói đúng phần nào. Không phải là bao, mà là cái bảo vệ bao. Người ta cho vũ khí và bao trong đây, khi không dùng nữa. Cái bảo vệ bao trông rất cũ xưa.
- Cũ à? Vậy thì có giá à? - Diego hy vọng hỏi - Biết đâu, đây là cái bảo vệ bao của thanh gươm Cortès. Peter ơi, nhìn thử trong cái đầu....
Peter đã loay hoay lục lạo bên trong đầu con ngựa. Rồi Peter đứng dậy xem xét phần cổ còn dính trên tượng. Cuối cùng, cậu thở dài:
- Trong đó không còn gì nữa. Thân và chân dường như bằng gỗ đặc.
- Đừng ảo tưởng, Diego à - Pico nói - Thanh gươm Cortès đã mất mấy đời rồi.
- Thanh gươm quý à? Peter hỏi.
- Nghe nói là quý - Pico trả lời - nhưng đôi khi tôi vẫn tự đặt câu hỏi. Có thể đó chỉ là thanh gươm bình thường, được truyền thuyết tô điểm thêu dệt thêm. Gươm đã thuộc dòng họ chúng tôi rất lâu.
- Gươm có thuộc Cortès thật không? - Bob hỏi.
- Có, nếu tin lịch sử dòng họ Alvaro. Tổ tiên chúng tôi là ông Carlos Alvaro, người đầu tiên trong dòng họ đặt chân lên lục địa này, xưa kia đã cứu giúp quân đội Cortès thoát khỏi một vụ phục kích. Để tỏ lòng biết ơn, Cortès đã tặng thanh gươm cho Don Carlos. Trước đó, Cortès đã được chính vua Tây Ban Nha ban tặng thanh gươm trong một buổi lễ long trọng. Tay cầm bằng vàng khối và cẩn đá quý, cũng như bao gươm và phần lưỡi gươm. Rodrigo Alvaro vẫn còn sở hữu thanh gươm khi đến đây lập nghiệp.