– Lạ hả? Bob nói lại. Không ... nhưng đúng là bọn mình may mắn thật! Hay đúng hơn là thái tử may mắn chứ. Xe Rolls của bọn mình chay nhanh hơn xe của Djaro và do xe của bọn mình lớn hơn nhiều ...
– Mình không hiểu ý cậu, Peter nói, cũng ngạc nhiên không kém Bob.
– Tên Markos đó, tài xế xe Limousine của thái tử ... Hannibal nhắc lại. Nhớ lại đi. Mà do vị trí, tài xế Markos không thể không nhìn thấy chúng ta. Khi vụ đụng xe xém xảy ra, tên Markos vẫn còn có thể tránh được bằng cách chạy nhanh lên. Mà, các cậu có để ý không, hắn lại chạy chậm như để đưa hông xe ra cho chúng ta. Nếu chú Warrington không phải là tay lái hạng nhất, thì chú đã tông vào xe Limousine, ngay chỗ Djaro đang ngồi. Và thái tử đáng thương rất có thể bị chết.
– Có thể Markos đã thắng lại theo bản năng Peter gợi ý.
– Hừm ... Mình không biết nữa. Ôi!? Dù sao, mình nghĩ là không quan trọng đâu. Mình rất vui là đã làm quen với Djaro. Chỉ phiền là chắc mình sẽ không bao giờ gặp lại thái tử nữa!
Nhưng lần này, linh cảm của Hannibal sai.
Chương 2: MỘT LỜI MỜI BẤT NGỜ
Ngày hôm đó, Ba Thám Tử Trẻ đang tập họp, như thường lệ, tại bộ tham mưu. Thư buổi sáng không mang lại điều gì hấp dẫn hết. Bob vừa mới đọc xong một bức thư do một bà sống ở Malibu viết, nhờ Ba Thám Tử Trẻ tìm lại con chó bị mất tích giúp bà.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Điện thoại riêng này do ba bạn tự thanh toán lấy chi phí, ba bạn cũng kiếm được chút ít tiền khi làm việc cho chú Titus. Điện thoại kiếm khi reng lắm. Nhưng khi reng, thì có thể chờ mong những điều dễ chịu.
Hannibal vội vàng nhấc máy.
– A lô? Cậu nói. Đây là Ba Thám Tử Trẻ. Hannibal Jones ở đầu dây dây.
– Xin chào anh bạn trẻ Hannibal!
Đó là giọng nói khỏe mạnh của Alfred Hitchocock. Bob và Peter cũng nghe rõ như Hannibal, bởi thám tử tưởng tài tình đã tưởng tượng một thứ giống như cái loa khuyết đại âm thanh phát ra từ ống nghe.
– Tôi rất vui được gặp các bạn tại gia, Alfred Hitchocock nói tiếp. Tôi muốn báo trước cho các cậu rằng có người sắp đến thăm.
– Một người à? Hannibal nói lại. Có phải là một người muốn thuê tụi cháu không ạ?
– Tôi không thể tiết lộ gì cho các cậu cả, Alfred Hitchocock tuyên bố. Tôi đã hứa là phải giữ bí mật. Tuy nhiên, tôi có thể nói cho các bạn biết rằng tôi đã nói chuyện rất lâu với người các cậu sắp tiếp đón và tôi đã giới thiệu rất tốt về các cậu. Người đó sẽ chuyển cho các cậu một lời mời bất ngờ. Tôi chỉ có thể nói cho các cậu bấy nhiêu thôi. Tôi chỉ gọi đến để báo cho các cậu về chuyến viếng thăm này. Bây giờ tôi xin dừng máy ...
Nói xong, ông gác máy, và Hannibal cũng làm theo. Ba bạn nhìn nhau.
– Cậu có nghĩ là một cuộc điều tra mới không Bob hỏi.
Hannibal không kịp trả lời, bởi vì đúng giây phút đó, giọng nói của thím Mathilda Jones vang lên bên tai ba cậu.
– Hannibal ơi - thím nói. Ra đây. Có khách.
Một chiếc xe nhỏ đang đậu ngoài sân. Một người đàn ông trẻ đứng ngay bên cạnh. Ba thám tử nhận ra ngay. Đó là ông người Mỹ thuộc đoàn hộ tống thái tử Djaro, vào ngày mà xe Rolls xém tông vào xe Limousine của cậu bé xứ Varanie.
– Xin chào! Vị khác nói. Chắc các em không ngờ gặp lại anh. Lần này cho phép anh tự giới thiệu. Robert Young! Còn đây là giấy tờ giới thiệu của anh!
Anh mỉm cười nói thêm.
Anh cho ba cậu xem một tấm thẻ trong rất công chức, rồi cất trở vào bóp.
– Anh là tùy viên ngoại giao- Robert Young nói khẽ ...Chính phủ tin anh giao một nhiệm vụ tế nhị mà anh cần nói với các em ...Chúng ta có thể nói chuyện với nhau ở đâu cho yên tĩnh được?
– Đi lối này! Hannibal trả lời.
Ánh mắt thám tử trưởng, sau khi tỏ sự ngạc nhiên, bây giờ sự sáng rực vì quan tâm. Anh Robert Young này là người của chính phủ và lại muốn nói chuyện riêng với Ba Thám Tử Trẻ! Và trước đi đến đây, anh ấy đã ghé gặp ông Alfred Hitchocock để hỏi thăm về ba thám tử. Đúng một cuộc phiêu lưu! Tất cả những cái gì có ý nghĩ gì đây?
Hannibal nhanh nhẹ dẫn khách đến xưởng sửa chữa vặt. Trong đó có hai cái ghế. Cậu mời khách một cái, và ngồi trên cái còn lại. Bob và Peter ngồi trên hai cái thùng cũ. Ba cậu hết sức nóng lòng.
– Có thể, Young bắt đầu nói, các em đã đoán ra tại sao anh đến đây ...
Tất nhiên là ba bạn đã đoán ra! Nhưng ba bạn không trả lời gì hết, chờ phần tiếp theo.
– Vấn đề Thái tử Djaro xứ Varanie.
– Thái tử Djaro! Nói lại. Thưa anh bạn ấy có khỏe không?
– Thái tử hoàng toàn khỏe mạnh và có nhờ anh gởi lời thăm ba em. Cách đây ba ngày thôi, anh có gặp thái tử và chúng tôi có nói chuyện về bọn em. Nhưng ta hãy nói thẳng vào vấn đề:
thái tử sẽ rất vui nếu ba em đến thăm và ở tại Denzo trong dịp lễ đăng quang của thái tử, khoảng hai tuần lễ.
Peter mở mắt ra thật to.
– Sao! Peter kêu lên. Đi một chuyến đến tận Trung Âu à? Anh có chắc chắn là thái tử muốn bọn em đến không?
– Hoàn toàn chắc chắn. Thái tử rất muốn tiếp ba em tại Varanie! Dường như hôm đi chơi chung ở Disney lanh, thái tử đã thỏa thuận làm bạn với các em. Các em biết không, thái tử không có nhiều bạn bè. Trong số thanh niên người Varanie thân cận, thái tử không phân biệt được ai là bạn thật và ai chỉ mến mình vì mình là thái tử. Nhưng thái tử tin tưởng các em. Và để chuẩn bị cho sự kiện trọng đại sắp tới, thái tử thích những người tin cậy bên mình và thái tử đã chọn ba em. Các em có muốn đi Varanie không?