Đến lượt giáo sư và Bob cúi xuống, và cả 2 có cảm giác rằng chính xác ướp đang thì thầm.
Điều lạ là xác ướp thì thầm bằng giọng nói của Peter Crentch.
- Mình vừa mới đi qua bức tường... Mình đang tiến đến 1 lùm cây.
- Nói tiếp đi - Hannibal ra lệnh.
Rồi cậu quay sang giáo sư và Bob:
- Bác thấy không, làm cho xác ướp nói chuyện được đâu có gì khó.
Hannibal giở miếng băng vải trước kia che mặt Ra-Orkon, mà giáo sư đã tháo ra, máy thu phát xuất hiện ở phía dưới, giọng Peter phát ra từ đó, trong khi tiếng nói y như phát ra từ môi xác ướp.
- Thưa giáo sư, đây là 1 giải đáp khoa học, Hannibal nói. Một máy thu nhỏ giấu gần xác ướp. Một cái máy phát bên ngoài. Gây ra ấn tượng không thể chối cãi được...
Đúng lúc đó, giọng Peter vang lên, nhỏ hơn:
- Có người đang núp trong bụi cây trước mặt mình... Đó là 1 cậu bé... nó không hay là mình đã nhìn thấy nó... Mình sẽ nhảy vào tóm nó.
- Cậu chờ 1 chút - Hannibal nói. Bọn mình sẽ ra tiếp tay cậu.
- Nhỡ nó chạy trốn sao, Peter bắt bẽ. Mình sẽ giả bộ đang đi dạo, rồi mình sẽ phóng vào tóm nó. Ngay khi nghe mình la, các cậu hãy đến.
- Được - Hannibal đồng ý. cậu bắt nó và bọn mình cháy đến giúp.
Hannibal lại quay sang giáo sư:
- Có kẻ lạ mặt đang lảng vảng quanh nhà, - cậu thông báo. nếu bắt được nó, có thể sẽ làm rõ vụ bí ẩn.
- Peter không nhát nữa - Bob nóng lòng nói. Mình rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.
Tất cả im lặng chờ đợi.
Peter vẫn bước chậm như đang đi dạo, giả vờ như không thấy kẻ núp phía sau bụi cây mà cậu đang vòng quạ Khi nghĩ là không còn đường thoát cho kẻ lạ, Peter đột nhiên lao đến chỗ trốn. Một cậu bé bằng Bob, da nâu, mắt đen nháy, nhảy ra. Peter đè cậu bé nằm xuống đất. Hai cậu chỉ còn là 1 khối không rõ cuống cuồng, tay chân lẫn lộn.
- Bắt được rồi! Peter gầm lên.
Kẻ lạ cũng la lên, nhưng bằng 1 thứ phương ngữ không hiểu được. Hai đấu sĩ trẻ này làm đè máy radio mà Peter đã bỏ xuống, máy kêu rắc dưới trọng lượng 2 cậu.
Cậu bé da nâu thon thả và mềm dẻo như con lươn. Ngoài ra, nó giãy dụa kịch liệt. Một lần nó xém thoát khỏi tay Peter, nhưng phút cuối Peter bắt lại nó được. Sau đó, do dốc, 2 tên vật lộn lại lăn, đứa này đè đứa kia, về phía tường đá làm ranh giới nhà với phần bên kia vực hẻm.
Một lần nữa, cậu bé lạ la 1 tiếng lớn. Còn Peter thì không phí hơi thở qua lời nói. cậu biết hai bạn đang trên đường đi đến.
Đúng vậy, Hannibal và Bob đang phi nước đại về hướng Peter. Mặc dù hơi bị khập khiễng, nhưng Bob là người đầu tiên lao ra vườn, theo sau là Hannibal và chính giáo sư Yarborough.
Nhưng quân tiếp viện chưa kịp băng qua sân, thì Peter đã nhận được tiếp viện từ hướng khác. Một công nhân mặc áo quần xanh, thả cái cuốc đang cầm trong tay, chạy thật nhanh xuống dốc. Khi thấy vậy, ông Yarborough giảm tốc độ ngay.
- Đó là Magasay, 1 trong những người làm vườn của bác - Ông giảu thích. Bác có tất cả 7 người làm vườn. Bảy anh em đều chuyên võ judo, vì họ đến từ Phi Luật tân. Họ giống nhau đến mức bác không bao giờ biết bác đang nói chuyện với ai. Tuy nhỏ bé, nhưng họ khỏe lắm. Anh này sẽ giúp Peter hiệu quả hơn ta.
Giáo sư không sai. Bằng 1 cánh tay sắt thép, người làm vườn đã ôm siết cổ cậu bé lạ và đang nâng cậu bé đá đấm giãy dụa lên.
- Tôi bắt được tên du côn! người làm vườn Phi Luật Tân báo. Tôi giữ chắc lắm.
Peter ngồi dậy. Tù nhân, qua nỗ lực tự giải thoát, đã làm cho Magasay xoay.
- Cẩn thận, nó như con beo! - Peter căn dặn.
Cậu bé ấp úng 1 điều gì đó không hiểu được. Người làm vườn đáp lại bằng tiếng Anh:
- Này đừng động đây. Đừng bắt tao phải làm cho mày bị thương.
Rồi trong cơn xúc động, người làm vườn nói thêm vài từ, nghe giống như lời chửi mắng bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Bỗng nhiên, anh đau đớn la lên 1 tiếng. Cậu bé thoát khỏi tay anh, chạy xuống dốc, vượt qua tường rồi biến mất trước khi Peter kịp động đậy.
Hannibal, giáo sư và Bob vừa đến.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? ông Yarborough hỏi. Làm thế nào nó chạy thoát được?
Người làm vườn lúng túng quay lại.
- Nó cắn- anh làm vườn nói. Trong võ judo không có chuyện cắn. Tôi không nghĩ nó sẽ cắn.
Anh đưa tay phải ra. Răng của cậu bé vô danh đã ấn sâu vào thịt. Máu chảy.
- Anh đã làm hết sức mình - giáo sư nói. Anh vào nhà sát trùng vết thương đi.
- Tôi xin lỗi - Magasay nói.
Peter chưa thở lại bình thường được.
- Xui wá! Peter hổn hển nói. Mình tưởng là bắt được nó rồi chứ.
- Không biết nó là ai? Bob hỏi. Nó đang làm gì?
- Hình như nó đang rình 1 cái gì đó - Peter trả lời. Mình thấy nó nhúc nhích trong bụi và mình báo cho các cậu ngay.
- Rõ ràng là nó có thể cung cấp cho ta nhiều thông tin quan trọng - Hannibal vừa véo môi vừa nói.
- Các cháu ơi, khi ấy giáo sư Yarborough nói, có thể là lúc đó, các cháu không để ý, nhưng...
Ba Thám Tử nhìn giáo sư, tự hỏi không biết ông sẽ tiết lộ điều gì.
- Đúng lúc Peter sắp nhào vào thằng bé, nó la lên vài từ. Nhờ cái đài, chúng ta đã nghe được.