Phòng khám của bác sĩ Wilbur nằm trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn bằng gạch, xây theo kiểu mới. Trong phòng chờ có một phụ nữ và hai đứa trẻ, cùng hai người đàn ông luống tuổi, cũng đang kiên nhẫn chờ đợi, mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt.
Cô y tá đưa Hannibal vào ngay. Hannibal bước vào một căn phòng rộng, vừa là phòng khám vừa là phòng chăm sóc.
Bác sĩ Wilbur, một người đàn ông gầy gò, tóc muối tiêu, đang ngồi ở bàn làm việc ăn một khúc bánh mì kẹp thịt.
Bác sĩ uống một hớp cà phê rồi đứng dậy, ông nhanh chóng xem mũi, cổ họng, tai của Hannibal, rồi nghe tim, gõ vào ngực, và cuối cùng đo huyết áp.
- Hừm - vài phút sau bác sĩ nói - dường như cậu bị cảm lạnh nặng đấy - Có lẽ là do thay đổi khí hậu đột ngột.
Vừa nói bác sĩ vừa đứng lên lấy thuốc cho Hannibal.
- Cứ cách bốn tiếng cậu uống hai viên - bác sĩ nói - Trong vòng hai ngày sắp tới, cố gắng nghỉ ngơi thật nhiều, và nhất là không được tắm biển. Tôi nghĩ cậu sẽ khỏe lại nhanh thôi.
- Xin lỗi bác sĩ - Hannibal nói - nhưng bác sĩ có thể cho cháu xin vài phút để nói chuyện không ạ? Nếu bác sĩ không bận quá.
- Tôi phải ăn trưa cho xong - bác sĩ trả lời và tò mò nhìn Hannibal - Như vậy ta có một ít thời gian để nói chuyện.
Bác sĩ trở ra bàn làm việc ngồi.
- Tôi nghe đây - ông nói - Cậu muốn nói chuyện về gì?
- Thật ra, cháu chỉ cố gắng thu thập được thật nhiều thông tin - Hannibal nói - Từ lúc bác sĩ trở thành chủ nhân của hòn đảo Bộ Xương, nơi đoàn làm phim gặp nhiều rắc rối...
- A! Hòn đảo Bộ Xương! - Bác sĩ Wilbur thốt lên - Tôi bắt đầu chán nghe cái tên này lắm rồi! Cô Sally Farrington tội nghiệp là một cô bé quá dễ thương để trở thành một con ma xấu xa!
- Vậy là bác sĩ không tin những gì mà một số dân đánh cá nói, phải không ạ? - Hannibal vô tư hỏi.
- Tất nhiên là hoàn toàn không tin! Dân đánh cá là những người bình dân ít học và dễ tin dị đoan!
Con ma chỉ được nhìn thấy đúng một lần, và tôi có thể cho cậu biết sự thật về chuyện này: đó là một trò đùa do một đám người ham vui tổ chức. Thời đó, tôi còn trẻ và vì hòn đảo là của cha tôi, nên tôi kiên quyết tìm ra sự thật. Và tôi dã biết được tác giả của trò đùa này: đó là ba cậu thanh niên, sau này họ đã rời bỏ thành phố.
Vào một buổi tối, ba cậu lấy xuồng ra đảo, và cho vòng quay chạy, sau đó một cậu mặc chiếc váy trắng vào. Bọn chúng chờ cho ánh đèn và tiếng nhạc thu hút sự chú ý của những kẻ hiếu kỳ trong thành phố, rồi bỏ trốn bằng xuồng ở mút đảo xa nhất.
Phiền cái là chứng không chịu thừa nhận việc này, và tôi đã không đưa ra được bằng chứng nào chống lại chúng. Tôi có nói với mọi người rằng đó chỉ là một trò đùa, nhưng ai cũng thích tin là có ma hơn. Ma quỉ là những nhân vật hấp dẫn hơn ngàn lần so với những tên quậy phá tầm thường, đúng không?
Hannibal đồng tình. Câu chuyện của bác sĩ Wilbur có vẻ thật.
- Một khi đã tung ra một câu chuyện như thế này - bác sĩ nói tiếp - là không thể nào ỉm đi được. Thỉnh thoảng sau này, có người khẳng định là đã thấy ma. Tin đồn nhảm này là nguyên nhân làm cho công viên giải trí đóng cửa, nhưng chỉ một phần thôi. Sự thật là có một công viên giải trí khác được xây gần Melville, hiện đại hơn, và dễ đến hơn. Ba tôi không đủ tiền để cạnh tranh, nên đành phải đóng cửa.
Khi ông cụ mất, tôi thừa hưởng gia tài cái đảo. Vì không bán lại được, và không thể nào mở công viên giải trí, nên tôi hoàn toàn bỏ rơi đảo.
Hòn đảo ấy chưa bao giờ mang về cho tôi một xu lợi nhuận nào hết, trong suốt bao năm nay, cho đến ngày hãng phim của cậu đề nghị thuê để quay một bộ phim... Nếu cho rằng... - Bác sĩ liếc nhìn Hannibal dưới cặp mày rậm - Nếu cho là hãng thật sự muốn quay phim! Dường như mọi người tin rằng đoàn làm phim đang truy tìm một kho báu hải tặc khổng lồ, được chôn giấu trên đảo.
- Hoàn toàn không có - Hannibal khẳng định và lắc đầu - Đó là một truyền thuyết, cũng y như chuyện con ma. - Thì thôi! Tôi cũng hơi hy vọng rằng đó là sự thật! Đúng vậy, nếu tìm ra kho báu, thì sẽ là của tôi, vì nằm trên đảo tôi mà!
- Dạ không có, thưa bác sĩ, chúng tôi không tìm kho báu. Ai cũng biết là nếu có kho báu, thì người ta đã phát hiện từ nhiều năm rồi.
- Dĩ nhiên là không còn gì nữa hết! Tôi tin cậu. Nhưng khi nói đến kho báu, người ta mất lý trí đi và sẵn sàng tin bất cứ chuyện gì.
- Thưa bác sĩ - Hannibal nói - theo bác sĩ, thì tại sao dân ở đây muốn ngăn cản không cho đoàn quay phim lên đảo? Bởi vì cháu nghĩ rằng đó chính là điều đang xảy ra.
- Ta hãy suy nghĩ một chút - bác sĩ vừa nói vừa rót thêm tách cà phê mới - Nếu dân ở đây nghĩ rằng trên đảo có kho báu, có thể họ cố gắng đuổi đoàn làm phim đi trước khi đoàn tự tìm ra kho báu. Hoặc họ chỉ muốn lấy cắp thiết bị - vì có lẽ cậu cũng biết là dân đánh cá ở đây rất nghèo, từ khi hàu bị nhiễm bệnh. Hoặc cũng có thể đoàn làm phim là nạn nhân của những hành động ác ý. Có thể người ta thấy vui khi quấy phá các ngài từ Hollywood đến! Đó là ba nguyên nhân có thể có: cậu lựa chọn đi.