pacman, rainbows, and roller s
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Tấm mạng - E.E
↓↓ > > Tấm mạng - E.E
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)
Tấm mạng

Tác giả: E.E


Vừa điểm sáu giờ, đang ngon giấc tôi trở mình định ngủ thêm, thình lình có chuông reo inh ỏi kèm theo vài tiếng đập cửa nặng nề. Tôi chợt nhớ hôm qua có dặn người lái xe ba bánh đến sớm mang hành lý của tôi xuống tàu đi New York. Lồm cồm bò dậy, chập choạng ra mở then cửa, gió lạnh buốt ùa vào phòng, tôi phải dậm chân cho ấm.

Anh xe ba bánh ngả mũ chào tôi, nói mừng rỡ:

- A, nhà ông đây rồi.

- Chào ông bạn - Tôi đáp lại.

Va ly, rương, cặp của tôi được chuyển vào xe ba bánh. Rửa mặt mũi xong, tôi khoác vội chiếc áo rét lên người rồi cùng anh phu xe đi ra ngoài đường.

Gió lạnh buốt, tôi nâng cổ áo lên che mũi để giữ hơi nóng.

Phố xá còn vắng tanh và ẩm ướt, đèn đường mờ mờ, lác đác ngoài đầu ngõ một xe đưa sữa, cuối hẻm một chị sen ra đổ rác.

Hình ảnh rất quen thuộc với tôi vì tôi luôn nay đây mai đó, sự ẩm ướt của đường phố cũng là ẩm ướt của tâm hồn tôi.

Còi tàu ré lên làm nhức óc, cầu tàu nhộn nhịp xe, hàng quà bánh, tiếng người lào rào. Hành lý đã mang lên xe xong, tôi ngồi hàng ghế sát boong tàu để tiện kiếm xem những ai lần này là người bạn đường của tôi.

Dân đi tàu hau háu nhìn nhau như cú vọ, đầy nghi ngờ vì người nào cũng sợ mất cắp. Rất khó bắt chuyện và cũng rất khó đổi chỗ.

Hết lớp này đến lớp khác, người người lên boong tàu mỗi lúc một thêm chật.

Trầm ngâm về thân thế giang hồ của tôi, khôn ghiểu sao tôi rất ghét ở hoài một chỗ, lúc nào tôi cũng sẵn sàng muốn đi, hình như chẳng bao giờ tôi bắt gặp điều mà tôi muốn theo đuổi.

Chợt một tiếng gọi thật trong trẻo êm nhẹ: "Ba!" là tôi sửng sốt. Tiếng gọi thật rõ ràng ở ngay bên tai tôi, gần lắm, nghe ngọt ngào tràn đầy âm hưởng. Tôi quay ngoắt lại mong thấy người có cái giọng nói kỳ diệu ấy, nhưng chẳng thấy một ai. Bên cạnh tôi là một con mụ mập, từ lúc lên tàu đến giờ, mụ ta ngốn gần hết rổ đậu phộng, mụ cười cúc cúc, dĩ nhiên mụ ta không thể có cái giọng êm đẹp như vậy. Còn mụ ốm o ngồi bên trái tôi, tiếng the thé càng không phải. Vậy ai nói mà tiếng nói ngay bên tai tôi, chẳng lẽ lại là tiếng nói của cô bé má đỏ ửng đang ngồi mơ màng ở gần ca-bin.

Tôi quyết khám phá cho ra. Tôi rời ghế, đứng dậy lững thững đi dọc theo khoảng trống của boong tàu. Qua mặt đám học sinh về nghỉ lễ, tôi bắt gặp một đôi mắt khoằm khoằm của một bà giám học. Mây người đàn bà tụm lại góc này, nhóm đàn ông cười sằng sặc góc kia, tuyệt nhiên chătng thấy dấu vết giai nhân nào đó tiếng êm đềm như suối mát. Nàng ở đâu?

Thằng bé bán báo chạy ngang qua mặt tôi rao lanh lảnh: "Báo mới đây! Báo mới đây!".

Tiếp ngay đó giọng nói êm ái kia lại thì thào bên tai tôi:

- Thưa ông, thưa ông. Ông dẫm lên áo tôi rồi!

Tôi cội chuyển người và lùi lại một bước, thì ra chân tôi dẫm lên áo nàng lúc nào mà tôi không hay.

Má tôi đỏ bừng lên, cúi xuống xin lỗi nhiều lần. Sở dĩ tôi cố cúi thấp xuống là cốt để xem mặt nàng, nhưng không thể nào nhìn thấy vì tấm mạng đen từ chiếc mũ xinh xắn phủ xuống quá chùng che phủ hết.

Nàng khẽ gật đầu đáp lễ. Cả hai đang dùng dằng chưa tiện quay đi thì một ông cụ dáng dấp quý phái đến gần chúng tôi nói:

- Tất cả đã xếp đặt xong đâu đấy rồi. Adela, chúng ta hãy xuống phòng nghỉ ngơi đi.

Vừa nói ông cụ vừa đưa cánh tay cho nàng vịn, vừa ném sang tôi nét nhìn dò xét xem thằng quỷ nào đây. Thế là cả hai bỏ tôi đứng trơ đó.

Tàu chuyển động, máy chạy ầm ầm, neo kéo, sắt va chạm vào nhau kêu loảng xoảng. Theo với sóng nhấp nhô, các khuôn mặt hành khách dài ra, vẻ nôn nao khó chịu nên không còn vui thích cười đùa như trước.

Giọng nói êm nhẹ như có ma lực quyến rũ khiến tôi khắc khoải nôn nóng chạy theo hình bóng nàng. Tôi sục sạo khắp tàu, cuối cùng tôi thấy cặp ấy đang đứng trò chuyện, cả hai tì tay vào thành tàu bụi sóng bay qua đầu. Tôi chăm chú nhìn họ, nhất là nàng để mong có dịp tìm thấy làn da hồng mịn, hay bàn tay nà nuột, nhưng tôi không tài nào tìm nổi. Chiếc mạng quái ác kia vẫn che kín khuôn mặt, gió có bay chỉ thoáng thấy cổ nàng trắng xanh, tay nàng đi găng, chân nàng nằm gọn trong đôi giày nhỏ nhắn. Tôi chỉ có thể nhìn dáng nàng uyển chuyển như hơi sương lay động, nhưng lúc nàng đi lại lộ ra vẻ nặng nề của một người yếu chân, tay ôm chặt cánh tay người quý phái vẫn dìu nàng. Tôi đoán chừng rất có thể người con gái bị hơi thọt chăng. Tôi cho như vậy càng tăng thêm niềm xót xa cho nét kiều diễm của nàng, cũng chẳng sao. Bỗng dưng tôi cảm thấy yêu nàng tha thiết và mong nàng cũng chấp nhận tình yêu của tôi. Tuyệt biết bao nếu đôi mắt ngước lên nhìn tôi tin cẩn, trìu mến, nàng sẽ vịn vào tay tôi, thỏ thẻ nói với tôi bằng một cái giọng êm nhẹ nghe du dương ấy.
Biết đâu hạnh phúc chẳng bất ngờ rơi xuống đầu tôi. Tim óc tôi quay cuồng với những ý nghĩ làm thế nào tôi được ngồi bên nàng qua một bữa ăn điểm tâm, ngẫu nhiên làm thế nào gợi chuyện cho thân mật để nàng tháo tấm mạng che dành cho tôi đặc ân chiêm ngưỡng sắc đẹp cao sang kia. Tôi cảm thấy bây giờ tôi cuồng nhiệt say mê như một chàng trai mê mệt một giai nhân tuyệt thế mà chàng ta đọc ở trong sách, chàng ta lao vào mọi nỗi gian quyết đoạt cho được tình yêu, mãi đến khi tìm thấy thiên đàng thì đã quá muộn.
12Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Tấm mạng - E.E
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ