- Sao anh không điện thoại đến Phoenix thử? - Doris nói thách. Anh sẽ thấy bà ấy đã nói sự thật và anh không cần tìm hiểu thêm nữa cho mệt.
- Được - Hannibal chịu thua. Đồng ý! Anh sẽ gọi điện thoại.
Cùng ba bạn, Hannibal bước sang phòng có điện thoại. Sau khi xin được số điện thoại của cửa hàng bách hóa ở Phoenix qua đài thông tin. Hannibal quay số của Tiệm Tạp Hóa Da Đỏ.
Khi được nối dây, Hannibal dùng giọng “người lớn” nhất để hỏi:
- Tiệm Tạp Hóa Da Đỏ phải không ạ? Làm ơn cho tôi nói chuyện với chị Harvard...
Có khoảng dừng ngắn, rồi:
- Có phải chị Harvard không? Hannibal nói. Tên tôi là Emerson Fosler, quản lý cửa hàng bách hoá Lordsburg, ở Tân Mêhicô. Chúng tôi có một người xin vào làm bán hàng cho cửa hàng: một bà tên là là Henry Macomber. Bà ấy có cho biết là đã từng làm việc với chị. Nghe nói bà ấy nghỉ làm việc chỗ chị cách đây khoảng năm năm....
Hannibal ngưng nói để nghe, ống nghe phát ra một loạt âm thanh mà ba bạn đứng cạnh Thám Tử trưởng không nghe được.
- Sau mười lăm năm à? Cuối cùng Hannibal nói.
- Em đã nói mà - Doris kêu khẽ. Bà ấy rất đàng hoàng.
Hannibal vẫn lắng nghe, nét mặt trở nên nghiêm trang.
- Thật là... thật là khó tin! Hannibal nói. Đúng, đúng! Cảm ơn chị đã cho tôi biết sự thật. Tôi rất cám ơn chị. Xin cám ơn nữa!
Hannibal gác máy xuống.
- Bà ấy nói gì vậy? Peter hỏi.
- Đúng là bà Macomber đã làm việc ở Tiệm Tạp Hóa Da Đỏ suốt mười lăm năm. Bà đã rời chỗ làm cách đây năm năm, vào tháng tư hay tháng năm gì đó. Bà Harvard không thể nhớ nhiều hơn. Nhưng bà Macomber không xin nghỉ việc.
- Ý anh muốn nói bà ấy bị đuổi việc à? Doris ngỏ lời. Thì đã sao đâu? Như thế có chứng minh được gì đâu?
- Bà ấy không bị cho nghỉ việc, như em nói. Đơn giản hơn nhiều! Một ngày đẹp trời, bà không đến làm việc nữa. Thậm chí, bà ấy không hề gọi điện thoại báo trước. Khi có một bà nhân viên khác đến nhà xem có chuyện gì không, thì được biết bạn đồng nghiệp đã ra đi. Bà Macomber đã dời nhà đi chỗ khác, mà không để lai địa chỉ!
Lần này, Doris có vẻ bối rối. Bob tỏ ra rất quan tâm.
- Cách đây năm năm, vào mùa xuân.... - Bob nói - Chính vào thời điểm đó, xe chở tiền bị tấn công và đánh cướp. Babal ơi, có thể cậu nói đúng đấy. Rất có thể bà Macomber đã tiếp tay cho bọn cướp, rồi bỏ trốn. Không hiểu giữa hai lúc ấy, bà ở đâu... ý mình nói giữa lúc bà bỏ việc với lúc bà quay về Twin Lakes sống.
- Bà đang lẩn trốn? Peter gợi ý.
- Không nên kết luận vội, Hannibal nói. Có thể có cách giải thích khác... Không gì ngăn cản ta băng qua con đường, ghé nhà bà hỏi thử, mọi người nghĩ sao? Ta hãy thử gợi cho bà kể về Phoenix và về những gì bà đã làm vào những năm mà ta quan tâm. - Hỏi cung một cách tế nhị! Peter thốt lên. Mình tưởng tượng ra được. Đây là việc mà Hannibal làm rất tài. Đồng ý! Đi!
- Thật là gớm! Doris la lên.
- Thôi đi, thì em đừng đi theo bọn anh - Peter nói.
- Ồ, em sẽ đi chứ. Em muốn xem bộ mặt các anh, khi nhận ra các anh đã nghĩ sai .
Nhưng khi băng qua dường, Doris và ba thám tử nhận ra rằng sẽ không có cuộc hỏi cung nào hết, dù là tế nhị hay không. Xe bà Macomber không còn đó nữa, và không ai trả lời khi bốn bạn gõ cửa.
- Chắc là bà Macomber lên thành phố rồi! Doris tuyên bố - Như vậy là giải quyết được vấn đề. Em sẽ viết giấy để lại trên bàn nhà bếp, mời bà qua ăn trưa. Em biết dì Magdalena sẽ đồng ý.
Doris mở cửa, bước về hướng nhà bếp. Ba Thám Tử đi theo cô bé.
- Cô Macomber ơi! Doris gọi thử.
Không thấy ai trả lời, Doris bước qua phòng khách để tìm giấy viết. Ba thám tử đứng chờ trong nhà bếp. Trông nhà bếp không nắm nắp như hôm qua. Chén dĩa dơ chất đầy trong bồn rữa, có lẽ là chén dĩa ngày hôm trước.
- Ê! Doris gọi từ phòng bên cạnh. Dường như bà Macomber đi xa rồi.
Ba Thám Tử trẻ chạy nhanh ra cùng Doris.
- Sao em lai nói thế? Hannibal hỏi.
Doris chỉ cửa mở vào phòng ngủ bà Macomber. Một cái vali mở để trên giường, chất đầy quần áo một nửa.
Hannibal bước vào, quan sát phòng thật kỹ.
- Dường như bà đã đi rồi! Cuối cùng thám tử trưởng nói khẽ.
- Hả? Đến lượt Peter bước vào kêu.
Hannibal chỉ tủ treo quần áo, cũng mở toang.
- Quần áo bà không còn nữa, xem ngăn kéo tủ commode kìa... cũng trống không! Phải, các bạn ơi, bà đã đi rồi... và đi gấp nữa kìa!
- Như vậy nghĩa là sao? Doris hỏi khẽ.
- Dấu hiệu cho thấy bà đi rất vội - Hannibal nói tiếp. Các bạn có nhớ ngôi nhà hôm qua không? Sạch se, ngăn nắp. Tính bà Macomber kỹ lưỡng, không bao giờ đi mà bỏ lại phòng ốc bừa bộn và chén dĩa dơ trong bồn rửa. Đương nhiên là trừ phi có trường hợp bất khả kháng! Nên mình kết luận bà đã phải vội đi, bị tình thế thúc ép!