Hannibal đứng nhìn con đường một hồi, nét mặt đăm chiêu.
- Có thể bà Macomber hẹn với một ai đó ở đây... - Cuối cùng Hannibal nói. Phải, đó là một khả năng... Bà đến đây bằng xe từ Twin Lakes, chuyển hành lý qua một chiếc xe khác, bỏ xe mình lại và ra đi... Doris ơi! Em có biết con đường này dẫn về đâu không?
- Em không rõ - cô bé thú thật. Đây là lần đầu tiên em lên đến đây. Nhưng em có nghe nói là qua khỏi núi này, vùng bên kia khá hoang sơ và không có người ở.
Đúng lúc đó, một đám bụi bay lên từ lùm cây phía dưới, cùng với tiếng máy xe đang cực nhọc leo lên dốc.
- Bà ấy quay về! Peter la lên.
Nhưng không phải bà Macomber... Chẳng bao lâu, một chiếc xe jeep xuất hiện, chạy nhọc nhằn, thỉnh thoảng vượt lên lớp sỏi. Một người đàn ông trung niên, đội nón rơm vành rộng, ngồi tay lái. Bên cạnh ông là một người đàn bà mặc áo đầm hoa.
- Chào các cháu! Người đàn ông mỉm cười nói, dừng xe lại.
Bốn bạn chào lại ông.
- Các cháu chỉ có một mình à? Ông hỏi.
- Dạ, Peter trả lời.
- Chắc là các cháu cũng tìm chai, đúng không?
- Chai hả? Bob không hiểu hỏi lại.
- Chúng tôi đến đây tìm chai - người phụ nữ giải thích. Chúng tôi ở Casa Verde, chúng tôi đến từ xa để thám hiểm các thành phố bị bỏ hoang trong vùng. Nếu may mắn, có khi tìm được những chai cổ xưa tuyệt đẹp trong nhà. Chúng tôi sưu tập chai. Nhưng phải cẩn thận không được lục lạo bằng đôi tay trần. Chỉ được lục lạo trong đống đồ phế thải bằng cây mà thôi! Sợ mấy con rắn!
- Tụi cháu biết - Hannibal nói, vẫn còn rùng mình khi nhớ đến con rắn chuông mà Peter đã giết được. À, có nhiều người lên đây không ạ?
- Chắc là nhiều chứ! Người đàn ông trả lời. Con đường mà chú vừa mới chay qua cũng khá tốt. Dù không có chai. Tham quan mấy thành phố bỏ hoang này cũng thú vị. Tuần rồi, chú tìm được cái đèn dầu rất tốt.
Ông lại cho nổ máy xe vá đến đậu gần cửa hàng.
- Thế là hết - Bob thở dài. Dấu bánh xe không còn có nghĩa nữa. Có thể là của bất kỳ một người ham thích đồ phế thải nào đó, chứ không nhất thiết là của một người có hẹn với bà Macomber!
Hannibal thở dài lớn hơn Bob.
- Tóm lại, ta có thể nói được gì?... Bà Macomber có đến đây và không còn đây nữa! Thế thôi! Ta đã đi hết đường tìm... Chương XV: MỘT CHÚ CHÓ THẦM LẶNG - Vụ bí ẩn bẫy chết trong hầm mỏ
Vừa ăn ngon lành bữa picnic, Doris và ba thám tử trẻ vừa thảo luận.
- Không thể tin nổi! Hannibal nói. Bà Macomber trông có vẻ điềm tĩnh... vậy mà lại hoảng hốt bỏ trốn....
- Đó chỉ là giả thiết! Doris nhắc lại. Thật ra ta đâu có biết chuyện gì đã xảy ra với bà.
- Nhưng ta có thể giả thiết gần như chắc chắn - Hannibal trả lời. Khi biết ta đang điều tra về những sự kiện đã xảy ra cách đây năm năm, bà Macomber hoảng sợ bỏ chạy. Có thể bà đã gặp một đồng lõa cũ tại Hambone. Thậm chí có thể một thành viên khác của băng cướp đang ở vùng Twin Lakes những ngày gần đây. Ta vẫn chưa biết ai là tên lang thang lấy cắp dao rựa trong kho thóc cậu Harry.
- Babal ơi! - Peter kêu, mặt đột ngột sáng lên - Mình nghĩ cậu nói đúng. Chắc chắn tên ấy thuộc băng cướp! Hôm bị cảnh sát trưởng truy lùng, rất có thể hắn đã trốn vào nhà bà Macomber!
- Rồi thức ăn bị lấy cắp... và mẩu thuốc trong bồn rửa chén nữa - Bob nhớ lại.
- Như thế chứng minh được cái gì? - Doris hỏi.
- Nghe đây - Bob nói - Giả sử bà Macomber giấu tên lang thang... mà tên này lại là một trong những tên cướp xe chở tiền... Hôm qua, khi bọn mình đến nhà bà, có lẽ tên ấy đang ở đâu gần đó. Và trong khi bà Macomber dẫn bọn mình đi coi nhà, thì hắn bị đói bụng và vào nhà chôm thức ăn.
- Cũng có lý đấy... - Hannibal nhận xét.
- Tầm bậy! Doris kêu.
- Đừng sừng sộ lên như thế, cô bé ơi - Hannibal nói - Em hãy nhớ rằng ta chỉ đang lập giả thiết mà thôi... Xem nào, hãy tóm tắt lại tình thế... Có xác chết năm năm của một người có tham gia vụ cướp hay không, cũng cách đây năm năm! Rồi có một bà góa chồng, cũng có thể đã tham gia hoặc không vào cùng vụ cướp ấy, bà biến mất một cách bí hiểm. Có một kẻ lang thang lấy cắp con dao rựa, có thể - hay không - đồng lõa với bà góa hay với người đàn ông chết trong mỏ. Rồi chính cái mỏ: một cái mỏ đã cạn kiệt, dường như đang được khai thác trở lại... được ai khai thác? Một người giàu có đến từ Los Angeles. Cuối cùng có một cục đá bằng vàng xuất phát từ chính cái mỏ ấy. Mà nếu tin lời bà Macomber, thì cái mỏ đó chưa hề chứa vàng bao giờ!
- Có thể bà ấy nói láo! Peter gợi ý.
- Cho dù bà có đồng lõa với tên cướp đã chết, bà cũng không có lợi gì khi nói láo về cái mỏ - Hannibal nhận xét - Giữa bà và Wesley Thrugon, không có mối liên quan nào hết… Bà nhớ rằng ông ấy đã sinh ra tại Twin Lakes, thế thôi!
- Đừng quên chiến lợi phẩm... số tiền bị cướp! - Peter nói - Nếu đúng là tiền từng được giấu trong mỏ, thì có phải Thrugon hiện đang giữ số tiền đó hay không? Hay là bà Macomber đã lấy cách đây năm năm?