Bốn bạn leo trở lên ngựa và im lặng đi xuống núi. Đường về lâu dài hơn. Bốn con ngựa nối đuôi nhau bước chậm trên con đường dốc. Buổi chiều sắp kết thúc khi cả bọn đến được dưới núi. Khi đến gần mỏ, Doris và ba Thám Tử trẻ thấy chiếc xe đỏ của Thrugon không còn đó. Mấy hũ sơn còn để trước nhà, nhưng công việc chưa làm xong và hai nhân công Mêhicô đã biến mất. Con chó canh to tướng đang nằm dài ngủ ngoài nắng. Tiếng móng ngựa kêu vang khi đi qua trước nhà Thrugon; con chó không nhúc nhích.
- Lạ quá! - Hannibal nói - Thường nó lao vào hàng rào lưới như muốn ăn thịt ta!
Về đến khu đất của Harrion Osborne, bốn bạn tháo yên cho ngựa trước khi trở về trang trại. Cửa vào để mở. Bốn bạn thấy mẩu giấy trên bàn nhà bếp.
Chị của dì Magdalena cho gọi dì. Cậu đưa đì đi Silver City tối mới về. Đừng chờ cậu ăn tối và nhớ tránh rắc rối.
Cậu Harry
- Hay quá! Hannibal kêu, nét mặt rạng rỡ lên.
- Chị của dì Magdalena bị bệnh có gì là hay đâu - Doris chỉnh.
- Hy vọng chị của dì Magdalena không bị bệnh - Hannibal vui vẻ nói. Đương nhiên là anh nói… không phải là nói chuyện bệnh... mà là chuyện ta chỉ còn một mình ở đây. Bà Macomber đi rồi! Xe của Thrugon không có ở đây, hai người Mêhicô cũng thế. Cậu Harry và dì Magdalena đi vắng! Nói cách khác, ta được là do hành động! Ta có cơ hội nghiên cứu hiện tượng kỳ lạ sau đây: việc một mẩu vàng xuất hiện trong một mỏ bạc đã cạn kiệt...
Hannibal lấy cục đá ra khỏi túi, ném lên trời, chụp lại, rồi quay sang nhìn các bạn.
- Đi! Đây là dịp may ngàn năm có một! Ta phải tìm hiểu xem có chuyện gì đang điễn ra trong mỏ…
- Cậu quên con chó! Peter bắt bẻ - Nó đâu có đi vắng! Và nó không bị xích!
- Anh đừng bận tâm về con chó - Doris vừa nói vừa chạy ra tủ lạnh.
Cô bé nhanh tay hốt phần dư thừa của một miếng đùi cừu.
- Nhiều thịt ngon và khúc xương để gặm!... Ta đã có có để thuyết phục con chó không để ý đến ta!
Vài phút sau, Doris và ba thám tử trẻ bước nhanh qua những cánh đồng thông Noel, về hướng mỏ. Khi đến hết cánh đồng ngăn cách đất thuộc cậu Harry với đất của Wesley Thrugon, bốn bạn nhìn qua hàng rào lưới. Con chó vẫn đang ngủ. - Ê! Peter gọi. Ê! Ky! Tôtô! Minô! Dậy đi!
- Đi, đến dây đi chó! Doris nói thêm, huơ khúc đùi cừu.
Con chó vẫn bất động như khối đá.
Peter gọi nữa, không có kết quá. Thấy vậy, Peter leo lên hàng rào, trèo qua và nhảy xuống sân nhà Thrugon.
- Cẩn thận! Bob nói khẽ.
- Quăng khúc xương cho anh! - Peter yêu cầu Doris - Nếu nó dậy, anh sẽ vứt cho nó.
Doris ném khúc xương, Peter chụp được khéo léo. Khi đó Peter đứng yên nhìn con chó.
- Tưởng như nó đã chết rồi - Peter nói.
- Tuyệt! Tự hãy lợi dụng tình thế - Doris quyết định.
Không chờ thêm nữa, đến lượt cô bé vượt qua rào, nhảy sang bên kia. Bob bắt chước theo. Cuối cùng là Hannibal, hơi khó khăn, do trọng lượng.
Bốn bạn tiến lại gần con chó trong khi Doris vẫn nói chuyện với nó:
- Lại đây, chó ngoan! Xem ta mang đến cho mi cái gì nè!
- Cẩn thận nhé! Hannibal thì thầm.
Doris mạnh dạn cúi xuống, chạm vào con vật. Nó rung nhẹ, rồi rên một tiếng, như đang mớ.
- Nỏ ngủ! Doris nhận thấy. Không hiểu sao nó không thức dậy.
Hannibal thấy cái tô gần hàng rào. Cậu cầm lên, ngửi mấy miếng thịt còn trong đó.
- Không có mùi gì lạ - cuối cùng Thám Tử Trưởng thông báo. Nhưng mình nghĩ con chó này bị bỏ thuốc ngủ. Có lẽ ai đó muốn cho nó tránh khỏi đường đi....
Cả bọn sợ sệt nhìn xung quanh: không có ai hết.
- Không hiểu hai nhân công Mêhicô của Thrugon đâu rồi? - Bob nói, hạ thấp giọng theo bản năng.
Ngược lại, Peter kêu lớn tiếng:
- Ơi! Có ai ở nhà không?
Tiếng gọi của Peter vang đi thật xa, qua các ngọn đồi.
- Đừng kêu to thế - Doris ra lệnh. Vậy là có kẻ đã bỏ thuốc con chó, lợi dụng sự vắng mặt của chủ và tớ...
Cô bé lấy đèn pin ra khỏi túi:
- Nhanh lên, kẻo người ta về bây giờ!
Doris chạy đến cửa hang, chìm trong bóng tối, vì mặt trời đã biến mất sau ngọn núi. Sắp hoàng hôn.
Ngay khi qua khỏi ngưỡng cửa mỏ, ba Thám Tử và cô bé thấy xẻng và xe cút kít. Doris chiếu sáng thành đường hầm và xà chịu trần.
- Họ làm cái gì vậy? Doris hỏi khẽ. Ở đây không có dấu hiệu khai thác gì hết!
- Phải tiến sâu hơn - Hannibal nói - Tiếng nổ nghe rất điếc. Ta hãy đến chỗ anh lượm cục đá.
Thám Tử Trưởng lấy đèn pin của Doris, rồi dẫn cả nhóm đến chỗ rẽ đầu tiên. Ở đó Hannibal không do dự quẹo sang trái.
- Gần đây thôi - Hannibal vừa nói vừa bước tới.
Sau vài bước, bốn bạn thấy có một đống đá vụn chắn ngay đường đi. Ngay phía trên đó, có một lỗ to đào trên tường. Có một có gì đó sáng sáng trên miệng lỗ.
- Xem này! Peter kêu. Vàng!
Hannibal bước lên nữa và chiếu sáng vào thành đường hầm. Những điểm vàng mới sáng lên dưới chùm sáng đèn pin.
- Dễ sợ! Thám tử trưởng nói.
Hannibal dùng móng tay bóc thử miếng kim loại vàng, rồi xem xét thật kỹ.
- Bà Macomber lầm! Doris thở dài. Đúng là mỏ này có vàng!
Tiếng súng bắn hay tiếng động cơ nổ vang lên rất khẽ từ bên ngoài.