Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Alfred Hitchcock [22 chương - Full]
↓↓ > > Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Alfred Hitchcock [22 chương - Full]
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


Gasper dừng xe lại, thận trọng nhìn trái nhìn phải. Manny cười khẩy.

- Không thấy bóng chú cánh sát nào - Hắn kêu - Ôi! Tao đã nói mà. Cảnh sát đang chờ ta ở con đường lớn.

- Cảnh sát có thể ở bất cứ nơi nào - Gasper sẵng giọng đáp.

Gasper thở sâu, ho, rồi chỉ khoảng đất đá và tuyên bố.

- Nếu vậy, phải đi xa hơn nữa!

Nói xong, hắn chuyển sang số một, cho xe chạy ra khỏi cây, băng qua đường, phóng vào sa mạc.

- Úi da! - Doris kêu - Xe sẽ không đi xa nổi trên địa hình này đâu!

- Câm miệng! - Gasper càu nhàu - Cứ chạy thẳng hoài, thế nào cũng gặp một con đường nào đó... một con đường không có cảnh sát canh chừng!

Những vì sao cuối cùng tắt đi. Peter thấy phương đông sáng mờ lên. Khi cuối cùng mặt trời xuất hiện thì con đường lớn đã nằm xa phía sau lưng... không còn thấy được.
- Ta sẽ gặp một con đường khác... sắp rồi - Gasper lầm bầm. Chắc chắn như vậy. Một con đường....

Gasper ngưng nói đột ngột. Xe vừa mới lao xuống một cái hố. Mọi người trong xe bị văng vào nhau. Có tiếng kêu rít, rồi tia nước bắn ra từ capô.

- Trời đất!

Gasper tắt máy, nhảy xuống đất, chạy ra phía trước xe. Hắn đứng đó rầu rĩ nhìn vũng màu nâu đang lớn dần dưới đất.

- Rađiatơ hỏng rồi! Hắn thông báo.

- Đồ ngu! Manny hét lên.

Gasper bước đến cửa xe, dùng súng lần lượt đe dọa Peter rồi Doris:

- Bước ra! Ta sẽ đi bộ!

- Ông điên rồi! - Doris la lên.

- Câm miệng! Bước ra! - Gasper ra lệnh.

Doris và Peter đành phải tuân lệnh. Manny cũng bước ra, im lặng quan sát sa mạc suốt một thời gian.

- Đi hướng này! - Cuối cùng hắn quyết định, chỉ một điểm trước mặt. Ta cứ tiếp tục đi thẳng, quay lưng lại với núi. Trước sau gì cũng sẽ đến một nơi nào đó!

- Không - Doris cương quyết nói - Các ông có thể đi hằng cây số mà không gặp cái gì cả. Và khi mặt trời chiếu thẳng, thì sẽ bị nắng thiêu cháy. Ta phải ở lại trong xe.

- Ở lại đây, là chết! - Manny đáp.

- Nếu đi, thì càng chắc chắn chết hơn nữa - Doris khẳng định.

- Bước ra ngay! Gasper hét lên.

Doris ngã xuống đất.

- Không - cô bé nói lại. Nếu muốn, các ông cứ việc giết chết tôi đi, nhưng tôi sẽ không đi đâu hết. Thà chết bằng một phát súng, hơn là chết nóng, chết khát.

Doris nhìn bọn cướp, thách thức. Peter phân vân một hồi, rồi ngồi xuống đất, bên cạnh chiếc xe.

Ngón tay của Gasper co quắp lại trên cò súng. Đột nhiên, Manny lên đường, nhìn thẳng vào sa mạc, không thèm để ý gì đến Doris và Peter nữa.

Gasper hết nhìn tên đồng lõa, rồi nhìn hai đứa trẻ...

Manny vẫn đi xa dần. Khi đó, Gasper đi theo hắn...

Cuối cùng, Doris và Peter thấy hai tên cướp biến mất ở đường chân trời. Hai bạn còn lại một mình. Mặt trời lên cao dần. Những dải sóng nóng bay dần từ sa mạc đến.

- Hy vọng người ta vẫn còn đang tìm mình - Peter nói khẽ - Cảnh sát phải khẩn cấp tìm ra mình... Nếu không... mình có thể bị chết khát trong sa mạc!
Chương XVIII: LẠC TRONG SA MẠC - Vụ bí ẩn bẫy chết trong hầm mỏ

Ở trên cao, Bob và Hannibal cũng chứng kiến cảnh mặt trời mọc. Sau khi tắt đèn chiếu, cảnh sát trưởng vươn vai ngáp, Jim Hoover ngọ nguậy trên ghế, để cho đỡ mỏi. Ai cũng căng cặp mắt đỏ hoe do mệt mỏi và nhìn quá lâu trong bóng tối.

- Tôi không hiểu lại sao chưa tìm ra bọn chúng - Tait tuyên bố. Theo tôi, chúng không còn trên vùng đồi núi nữa...

- Vậy thì bọn chúng ở đâu? - Bob hỏi - Nếu bọn chúng đi hết con đường chính, thì đã bị đội tuần tra chặn đường rồi. Chú phi công lái chiếc trực thăng kia đã đi hết vùng đá viền sa mạc. Chú ấy đã nói thế mà!

- Có thể bọn chúng trốn trong một ngôi làng bỏ hoang trên đồi - Hannibal nói. Có chỗ cây um tùm đến nỗi trốn rất dễ.

- Có thể - Cảnh sát trưởng thừa nhận - Nhưng tôi dám chắc bọn cướp đã theo một con đường nào đó ra đến sa mạc. Dù sao, chúng có thể có xăng dự trữ phía sau xe, nhưng đâu có mang theo thực phẩm. Không có đồ ăn, thì ở lại trên đồi làm gì? Tôi nghĩ, bọn chúng sẽ tìm cách về nhanh đến một chỗ thành phố.

- Giả sử bọn chúng đang ở trong sa mạc, có cách nào tìm ra bọn chúng không? - Bob hỏi.

- Chắc chắn! Sa mạc rộng lớn lắm, nhưng không thể trốn được! Đi thôi!

Jim Hoover đổi hướng ngay. Trực thăng rời khỏi vùng cây cối để bay qua sa mạc.

* * *

Doris rút ra khỏi túi một chiếc khăn cổ màu mè để lau trán. Nắng càng lúc càng gắt. Tuy rất mệt, nhưng Doris không ngủ được. Doris cảm thấy lo lắng. Lần thứ năm từ đầu sáng, cô bé đi vòng qua xe, rồi trở lại ngồi cạnh Peter trong bóng mát chiếc xe... một cái bóng đang nhỏ hẹp dần, khi càng về trưa.

- Trễ quá! - Doris thở dài - Cũng gần mười hai giờ trưa rồi. Sao người ta chưa tìm thấy bọn mình!

Peter mệt mỏi nhún vai.

- Và bọn mình chưa ăn gì từ bữa picnic ở Hambone! Anh đói quá.

- Sao anh có thể lo nghĩ đến thức ăn, trong khi ta đang không có nước uống! - Doris la lên - Miệng em khô gần chết...

Cô bé đột ngột ngưng nói, đập tay vào trán.

- Sao em ngu quá. Đáng lẽ em phải nghĩ ra sớm hơn...

- Ý em nói gì vậy? Peter hỏi.

Không trả lời, Doris đứng phốc dậy, cúi vào trong xe, lục lạo trong ngăn phía trước, lấy ra một hộp cứu thương. Cô bé mở cái hộp quý báu, lấy cây kéo ra.

- Em định làm gì đấy?

Peter hỏi thăm trong khi Doris đắc thắng huơ cây kéo. Cô bé chỉ cây xương rồng to mập, cách đó vài bước.
« Trước1 ... 30313233Sau »
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Alfred Hitchcock [22 chương - Full]
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ

Ring ring