Vì thế hắn cầm di động dứt khoát kiên quyết xóa đi số đó không nên lưu giữ lại nữa. Cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
Ba thàng sau sẽ kết hôn, hắn tin tưởng mình mình sẽ làm được từng bước, có được lý tưởng chuyên tâm cùng gia đình.
Hiện tại nghĩ mọi chuyện hết thảy đã xong, đêm đó hắn lại mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, trừ bỏ từ trước đến nay không đi còn dây dưa không ngừng…..
Ba năm trước đây, Từ Bồi Nghị hai mươi bẩy tuổi, vừa mới thăng lên chức vị tổng giám đốc, hắn là người làm việc khác người. Đối mặt với sự chúc mừng của các giới, truyền thông chú ý hắn đề xử lý lạnh lùng nhưng trong mắt lúc đó vẫn có một tia hăng hái. Hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ, không biết cha mẹ thân sinh ra mình là ai, ở cô nhi viện kia mười hai năm làm cho hắn học cách sống nhẫn nại cùng trầm mặc, đối với cha mẹ nuôi sau này đã giúp hắn rất lớn.
Hắn đã không để cha mẹ nuôi của mình thất vọng chờ mong, mười lăm năm này đã cho hắn sự giáo dục, vật chất cùng cơ hội tốt nhất, làm cho hắn từ một cô nhi hai bàn tay trắng biến thành người cai quản xí nghiệp của gia đình.
Mà nay hắn cùng cô nhi viện cũ chỉ còn quan hệ duy nhất chính là viện trưởng mới Lưu Trọng Dương, hai người đều xấp xỉ tuổi nhau, cùng lớn lên ở cô nhi viện rồi được nhận nuôi.
Nếu nói Từ Bồi Nghị là đêm đen thì Lưu Trọng Dương là ban ngày, luôn có khuôn mặt tười cười đón mọi người, hắn cũng tự hỏi tại sao hai người lại trở thành bằng hữu của nhau. Lưu Trọng Dương luôn viết thư, gọi điện đến cho hắn nhưng hắn lại một chút cũng không cảm thấy chán ghét.
Làm việc nhiều năm, đối với cuộc sống tình cảm thường ngày với Từ Bồi Nghị chỉ như tờ giấy trắng. Thứ nhất hắn là một người tâm cao khí ngạo, không tiếp thu vì không có ai xứng đôi với hắn, thứ hai hắn thực sự quá bận không có nữ nhân nào có thể chịu đựng được sự vắng vẻ cô đơn lâu dài.
Quen biết Nhan Tư Gia là ở một bữa tiệc dành cho giới thượng lưu, hắn còn nhớ rõ buổi tối hôm đó nàng mặc một bộ lễ phục màu đen phối hợp trang sức màu bạc, dáng người cùng dung mạo đều là tiêu chuẩn người mẫu, còn có đầu óc tính toán khôn khéo.
Nhan sắc của nàng mang theo một loại xâm lược, uy lực cường hãn khiến cho người ta khó có thể chống đỡ. Hắn mặc dù không muốn quỳ gối dưới váy của nàng nhưng cũng không khỏi đối với nàng lưu lại ấn tượng sâu sắc.
“Tổng giám đốc Từ có rảnh đến cửa hàng của tôi tham quan, chúng tôi cũng có thiết kế trang phục nam, tôi rất muốn giúp anh tư vấn về trang phục.” Nhan Tư Gia đem danh thiếp cửa hàng cho hắn đáy mắt cười trong suốt, nàng rốt cục nhìn thấy vị này nổi bật trong đám đông, đúng là danh bất hư truyền có loại cô độc lạnh lùng nhưng lại có lực hấp dẫn cực cao. Một nam nhân hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nghe nói hắn đối với nữ nhân không có hứng thú lắm nhưng nàng là Nhan Tư Gia là một nữ tử nổi trội khác người.
“Ân, cảm ơn”. Hắn tiếp nhận danh thiếp, sau tấm danh thiếp của nàng có ghi số điện thoại di động, ý tứ này đối với hắn mà nói là quá rõ ràng nhưng hắn rốt cuộc có muốn hay không đồng ý đi?
Vẫn là để mặc theo tự nhiên đi.
Từ Bồi Nghị vừa đảm nhiệm chức tổng giám đốc, việc xã giao cũng không thể không tiếp nhận, có lẽ là trùng hợp mà cũng có lẽ là cố ý hắn lại cùng Nhan Tư Gia có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Gặp một lần rồi lại một lần nữa khiến cho hắn rung động, làm cho hắn không thể không thừa nhận hắn đã động tâm với nàng. Vì thế vào một buổi tối tăng ca, hắn liên lạc với nàng lần đầu tiện hẹn hò, đầu tiên là ở trong cửa hàng của nàng mua đồ sau đó đi nhà hàng ăn cơm.
Nguy hiểm là, lần đầu tiên hai người hẹn hò đã bị giới truyền thông chụp hình, những ngày tiếp theo thì đừng nghĩ đến bình tĩnh mặc kệ hắn đến chỗ nào cũng đều có người chờ đón quan tâm. Không sai biệt lắm toàn Đài Loan đều biết tin tức này- họ là một đôi tình lữ nổi tiếng, cũng đoán tới hôn sự của bọn họ, sẽ là có kết hôn hay là không có?
Từ Bồi Nghị bắt đầu còn thực sự lo lắng cho hôn sự của hai người, lần đầu tiên có người đi vào tâm của hắn nếu đã nhận định đối phương làm cái gì phải lãng phí thời gian để mà cô đơn tĩnh mịch?
Nhưng Nhan Tư Gia lại có biểu hiện thế nào cũng được, nàng cho rằng kết hôn là chuyện của sau năm ba mươi tuổi, nàng còn muốn tự do vài năm nữa mới đủ.
Hai người liền bởi vậy mà đi cùng một hướng bị người ngoài ví như vương tử cùng công chúa, nhưng tận trong đáy lòng hắn luôn có một tia bất an. Nhan Tư Gia kiếp này tất nhiên sẽ là người bạn đời của hắn, nàng giống như một đứa nhỏ, lưu luyến thế giới hoa lệ không muốn quay về bình yên cùng gia đình.
Kết giao sau nửa năm bọn họ chia tay, hắn nhớ rất rõ ràng ngày đó là ngày một tháng bẩy cũng là ngày sinh nhật của hắn, ban ngày hắn ở tại công ty tham gia phỏng vấn nhân viên mới, buổi tối hắn liền đối mặt một màn khó khăn nhất.
Giữa trưa ngày cuối tuần, bộ phận kế toán tập hợp những nhân viên mới tham gia phỏng vấn, thông qua cuộc thi viết để lựa chọn nhân tài còn thêm phỏng vấn. Từ Bồi Nghị cũng là người tham gia phỏng vấn, hắn hỏi những vấn đề cũng không sai biệt lắm như “Giới thiệu một chút về sở trường cá nhân của mình”, “Đối với tương lai có cái gì mong đợi.”, “Vì sao lại lựa chọn công ty này?”, “Hy vọng được nhận công tác gì?”…v..v…