- Đúng ngày sinh nhật mình, ông Shelby đã nghĩ ra một việc mà ông ấy nghĩ là một trò đùa rất hay. Tất nhiên đó không phải là một tội ác... có thể nói là một trò giễu dở. Tóm lại, ông ta nghĩ ra việc cúp điện thành phố, làm cho thành phố mất đèn hoàn toàn. Dĩ nhiên đó chỉ là một vụ mất điện tạm thời. Nhưng nó kéo dài đến vài tiếng. Mọi người phẫn nộ rằng tại sao một sự việc như thế có thể diễn ra tại thành phố mình. Một số nhân vật quan trọng quyết định truy ra kẻ phải chịu trách nhiệm về vụ hỗn loạn không thể chấp nhận này. Nếu Shelby không tự đầu thú, có lẽ người ta không bao giờ tìm ra được thủ phạm. Ông ta tuyên bố một cách hết sức vô tư rằng đây là một cách để kỷ niệm sinh nhật mình... Chỉ là một trò đùa...
- Thế mọi người phản ứng ra sao? Hannibal hỏi.
- Tất nhiên là phẫn nộ. Ông Shelby bị cách chức và không được làm việc cho thành phố nữa. Nói một cách, thì ông ta cũng giống như tôi vậy đó... ông ta đã bị mất việc và không thể tìm được việc khác.
- Ý bác nói là bác ấy không thể kiếm sống được nữa à?
- Phải thừa nhận là ông ta khó kiếm sống! Ông ấy chỉ còn vài công việc ngắn hạn. Ông ta là một chuyên gia về đèn chiếu sáng chạy để quảng cáo. Tất nhiên là không kiếm được nhiều tiền. Các cậu thấy là ông ấy đã phải trả giá đắt cho trò đùa này!
- Còn về đoàn diễu hành trong ngày Tết, - Hannibal đột nhiên hỏi. Ông Shelby có làm việc với các xe hoa không ạ?
Sau một hồi im lặng, ông Allen trả lời bằng một giọng hơi do dự:
- Không, theo tôi biết thì không có. Xe hoa biểu hiện những chủ đề, cảnh hoặc nhân vật, có gắn hoa. Ông Shelby chuyên về phần cơ hơn. Mà những người tổ chức cuộc "Diễu hành cúp hoa hồng" cho rằng việc này rất nghiêm túc. Nhiều người đến từ xa để xem diễu hành, có truyền hình quay nữa. Không đâu cậu à, tôi nghĩ một kẻ hay đùa như ông Shelby chưa bao giờ và sẽ không bao giờ được mời làm một công việc như thế đâu.
- Tiếc quá! Hannibal nói khẽ. Thêm một câu hỏi nữa, thưa bác. Con rồng mà bác thấy tối hôm đó... bác có chắc là nó hắt hơi không?
- Chắc chắn.
- Và bác nhìn thấy nó khi bác đứng trên vách đá gần nhà bác, khi nó bước vào hang phía dưới, đúng không ạ?
- Đúng. Lúc đó trời tối rồi, nhưng tôi không điếc, cũng không mù. Tôi đã nghe và nhìn thấy rõ con rồng.
- Cám ơn bác. Tụi cháu sẽ gọi điện thoại lại cho bác.
Hannibal gác máy xuống.
- Vậy là cái ông Shelby này đúng là một tên giễu dở - Peter nói. Tự mình cũng nhận thấy như thế rồi. Con chim diều hâu giả bay được của ông ấy đã làm cho mình khiếp sợ y như lúc thấy con rồng trong hang.
- Mình cũng đã nhận thấy một điều - Hannibal tuyên bố. Mình đã phát hiện rằng ông Allen, người được cho là thân chủ của chúng ta, không phải lúc nào cũng nói sự thật
- Sao? Peter kêu.
- Ý cậu là ông ấy nói láo à? Bob kinh ngạc la lên.
- Đúng ông ta khẳng định rằng ông ta đứng trên vách đá lúc nhìn thấy con rồng chui vào hang phía dưới... Nhưng việc đó không thể có được! Vách đá nhô dài ra phía trên biển. Một người đứng tại con đường phía trên không thể nào nhìn thấy những gì diễn ra ở bãi cát phía dưới. Mình đã để ý thấy như vậy tối hôm qua.
- Cậu có chắc không? Peter vừa hỏi vừa gãi đầu.
- Chắc, và mình sẽ chứng minh cho các cậu thấy tối nay, khi chúng ta trở lại hang và có thể chứng minh luôn rằng con rồng là con rồng giả... Các cậu đừng quên - Hannibal nói tiếp, rằng trong vụ này, chúng ta có nhiều người khả nghi! Những người biết về hệ thống đường hầm và nuôi mối hận thù thầm lặng! Cả ông Allen và ông Shelby đều đã mất việc làm và không tìm được chỗ làm mới. Nếu ông Carter là con trai của nhà đầu tư hệ thống tàu điện ngầm, thì ông ấy cũng biết về hệ thống ngầm và cũng hận rất nhiều người. Còn tại sao lại có sự xuất hiện của con rồng thì mình chưa hiểu được, nhưng đúng tối hôm nay chúng ta sẽ cố tìm hiểu cho ra.
- Cậu thật sự muốn bọn mình phải trở lại đó à? Peter hỏi, …dù biết rõ tất cả những gì đang chờ đợi bọn mình trong hang?
Hannibal lại nhấc ống nghe nữa.
- Trước hết, - cậu nói, mình phải tìm hiểu một việc khác. Đáng lẽ mình phải nghĩ ra sớm hơn! Chương 15: SĂN RỒNG
- CHÁU TÊN LÀ HANNIBAI. Cháu xin phép gặp bác Alfred Hitchcock ạ.
Peter và Bob ngạc nhiên dò hỏi Hannibal bằng ánh mắt... Thám tử trưởng giả vờ như không thấy. Một lúc sau, giọng nói thân thiện của nhà làm phim lừng danh vang lên:
- A lô! Alfred Hitchcock đây. Cậu định báo cho tôi là các cậu giải quyết xong vụ mấy con chó bị mất tích rồi, có phải không?
Hannibal mỉm cười :
- Dạ chưa, thưa bác Hitchcock. Cháu gọi bác về điều mà lúc nãy bác nói cho chúng cháu. Bác có nói là ông Allen, bạn của bác, là chuyên gia về rồng, bởi vì ông ấy đã sử dụng rất nhiều rồng trong các bộ phim kinh dị.
- Không chỉ có rồng đâu! Ông Hitchcock nói rõ hơn. Mà còn cả dơi, ma sói, ma-cà-rồng, con tinh hút máu, quỷ nhập tràng... Tóm lại là tất cả những con vật có thể làm cho con người khiếp sợ! Rất tiếc là ngày nay loại phim đó không còn thịnh hành bằng thời xưa nữa. Tôi cam đoan với các cậu rằng ai đã từng xem phim của ông Allen vẫn còn nổi da gà khi nghĩ đến!