- Cậu đừng quên! Hannibal thì thầm vào tai Bob, rằng đó không phải là con rồng thật.
- Biết rồi. Đúng hơn là điều cậu khẳng định. Hy vọng cậu không lầm.
Hai cậu chờ thêm một hồi lâu. Sau đó Hannibal bật đèn, lúc nãy khi báo động cậu đã tắt đèn đi, và rọi đèn dưới đất. Khi đó, cậu nhẹ nhõm mỉm cười.
- Bob ơi, nhìn chân con rồng kìa, cậu hãy nói mình nghe cậu nhìn thấy gì...
Bob nhìn theo chùm sáng của đèn pin.
- Đường ray! Bob kêu. Đúng rồi... hình như đường ray tàu lửa.
- Cậu thấy mình nói đúng chưa. Đó là con rồng giả. Và chúng ta đã phát hiện ra hệ thống đường sắt dưới lòng đất do ông Jeff Carter xây dựng, cách đây hơn năm mươi năm... một hệ thống đường sắt mà ngày nay chỉ có một mình con rồng sử dụng.
- Babal... mình không hiểu nổi! Bob thắc mắc thú nhận. Ai lại bận tâm chế tạo một con rồng giả để nó chạy trên những đường ray được đặt cách đây nửa thế kỷ? Mà lại là đường không dẫn đến đâu cả nữa chứ! Việc này không có đầu đuôi gì hết! Vậy thì .. để làm gì?
- Đó chính là việc mà chúng ta sẽ cố gắng tìm hiểu. Hannibal quyết định bằng một giong cứng rắn. Đi thôi Bob! Ta hãy tiến lên, trước khi chúng trở lại.
Bob bước theo sếp mà không nhiệt tình lắm.
- Cậu nói về ai vậy hả Babal? Ai sẽ trở lại!
Hannibal không trả lời. Cậu im lặng bước tới.
Hai bạn đến ngang tầm với con quái vật đang nằm ngay giữa đường hầm.
Hannibal nhíu mày.
- Có chuyện gì vậy? Bob hỏi.
- Cậu nhìn xem! Con rồng của ta quay sang bãi biển, về hướng đi ra. Bức tường giả mở, nhưng cửa ra vào hang vẫn còn đóng. Cậu suy ra điều gì?
Bob nhún vai. Rất hiếm khi Hannibal không thể tìm ra lời giải cho một sự việc nào đó và lại hỏi ý kiến bạn bè.
- Dường như - Bob đáp, người sử dụng con rồng này sẵn sàng ra... biển, có lẽ thế. Nhưng trong khi chờ, thì không muốn bị quấy rầy.
Hannibal gật đầu.
- Suy luận xuất sắc, Bob à. Còn bây giờ ta hãy nhanh chóng xem xét con quái vật này trước khi nó ra đi. Có thể đó là cơ may cuối cùng của chúng ta.
Hai cậu đi vòng qua con rồng, cái đầu nó thòng xuống và không nhúc nhích. Mắt con rồng nhắm lại, vô hồn. Hannibal mạnh dạn rọi đèn vào.
- Hừm! Hannibal kêu. Đây không phải là mắt mà là hai đèn pha nhỏ. Cậu có nhớ khi con rồng bước vào, hang đột ngột sáng lên như thế nào không. Mắt nó phóng ra tia chớp. Như vậy đây là đèn pha xoay được.
Bây giờ, Bob và Hannibal đang đứng bên con rồng bất động. Hannibal thò tay tới. Ngón tay cậu cầm được một vật gì đó sáng trên bộ da đen có vẩy bên hông con rồng.
- Tay cầm cánh cửa! Hannibal nói khẽ. Lạ quá! Đâu có thấy cửa nào đâu!
Bob nhìn qua vai bạn. Cậu dùng ngón trỏ chỉ:
- Kìa! Có một cái tay cầm thứ nhì phía trên tay cầm thứ nhất! Cao hơn còn có một cái nữa... rồi lại thêm một cái khác nữa!
Hannibal cười.
- Ngốc quá! Không phải là tay cầm cánh cửa mà là những thanh kim loại nhỏ để đặt chân lên trên. Giống như bậc thềm vậy đó… Mình leo lên đây!
Bob leo theo Hannibal. Khi lên đến lưng con rồng, cậu mở một cái gì đó giống như cái nắp, rồi nhìn vào bên trong con quái vật. Một tiếng huýt sáo ngạc nhiên thoát ra từ môi cậu:
- Cửa sổ tàu hay máy bay! - Cuối cùng cậu thì thầm. Bob ơi, cậu canh đi, để mình nhìn vào bên trong!
Bob nuốt nước miếng và gật đầu. Hannibal khó khăn lắm mới leo lên trên được, chui vào lỗ mở, rồi biến mất. Cửa sổ, trông giống cửa boong tàu hơn, khép lại nhẹ nhàng phía sau lưng Hannibal.
Bob giật mình khi nghe tiếng động bên trong con rồng: Hannibal đã nhảy xuống. Dường như con rồng vừa mới nuốt chửng Hannibal. Bob rùng mình. Trong khi chờ đợi. Bob nhìn chăm chăm vào bóng tối. Nhờ đèn pin, Bob thấy được xa hơn là một chút đường hầm có khúc quẹo. Sau khúc quẹo đó, đường ray biến mất.
Đột nhiên, Bob nghe tiếng kim loại và đứng bật dậy.
Cánh cửa vừa mới mở ra.
- Xuống đây xem! Hannibal gọi.
Đến lượt Bob leo lên lưng rồng và lẻn vào cửa sổ. Chân Bob chạm một cầu thang nhỏ. Khi Bob xuống đến đáy. Hannibal bật đèn lên.
- Rõ ràng quá, phải không? Vật này giống một con rồng. Nó di chuyển trên đường ray, như một chiếc xe lửa. Nhưng cậu nhìn cái này nè: kính tiềm vọng! Còn cái cửa sổ tàu này nữa chứ! Mình chắc chắn mình không lầm, Bob à. Con quái vật này chẳng qua là một tàu ngầm mini!
Bob dừng nắm đấm đập mạnh vào thành hông của con rồng. Cậu bị đau khớp tay.
- Không biết làm bằng gì. Bob lầm bầm, nhưng khá cứng đấy!
- Phải. Chắc là sắt hay thép... nghĩa là một loại vật liệu cứng cho phép lặn được. Ta hãy xem phòng máy ra sao.
Hai thám tử lần theo một lối đi từ mũi đến lái chật hẹp.
- Tay lái, hộp vận tốc, thắng, bàn đạp, Bob thốt lên. Tàu ngầm này kỳ quá!
Hannibal gật đầu.
- Mình nhớ đã đọc một cái gì đó về một trong các loại tàu ngầm đầu tiên! Nghe nói nó chạy ở dưới đáy biển giống như một chiếc xe vậy đó. Hai bên hông xe có cửa sổ để hành khách có thể ngắm quang cảnh. Có những ngăn đặc biệt, chứa đầy không khí, cho phép chống lại áp lực của nước. Người đã tưởng tượng ra con rồng này lấy cảm hứng từ cuộc diễu hành "Cúp Hoa hồng"... Cậu hãy nhớ rằng trong các xe hoa có xe hình con rồng!