– Lần sau tới Varanie, mình sẽ đeo mũ bảo hiểm, Bob càu nhàu.
Rồi Bob dũng cảm cố gắng mỉm cười, nhưng khá yếu ớt.
– Đội ơn trời! Rudy thốt lên.Cậu không bị gì nghiêm trọng hết!
– Bob! Cậu có nhớ được gì không? Hannibal hối thúc hỏi. Cậu hãy cố làm cho trí nhớ hoạt động đi!
– Tất nhiên là mình nhớ ...Bob nói khẽ. Hai lính cận vệ đã đột nhập vào phòng. Anh Rudy và cậu đã vật lộn với chúng, mình bị xô ngã và một lần nữa cái đầu mình bị đập xuống đất. Mình nhớ rất rõ! Và bây giờ chúng ta đang ở trong tù chứ gì!
– Mình không nói về chuyện đó, Hannibal nóng nảy cắt ngang. Cậu có nhớ là cậu đã làm gì với con nhện bạc không? Đôi khi một cú va vào đầu làm cho một người bị mất trí nhớ, nhưng một cú va khác làm cho người ta phục lại được trí nhớ. Mình cứ hy vọng rằng đó sẽ là trường hợp cậu.
– Vậy thì cậu lầm, Bob buồn rầu lắc đầu. Mình vẫn không nhớ ...
– Có khi vậy lại hay hơn, Rudy nói. Như vậy, Công tước Stefan không thể buộc cậu khai ra một điều mà cậu không biết ...
Đúng lúc đó, chìa khóa quay trong ổ khóa. Cánh cửa nặng nề bằng sắt quay trên bản lề. Hai người đàn ông mặc quân phục của lính cận vệ cung điện bước vào. Tay trái, bọn chúng cầm một cái đèn pin mạnh làm chói mắt tù nhân. Tay phải, chúng cầm cây gươm trần.
– Đi theo chúng tôi! Một tên ra lệnh. Công tước Stefan muốn hỏi cung các ngươi trong phòng tra tấn. Đứng dậy! Bước đi giữa hai chúng tôi. Đừng có thử qua mặt chúng tôi! Các ngươi sẽ trả giá đắt đấy!
Hắn huơ vũ khí đầy đe dọa.
Ba bạn đứng dậy từ từ. Cả ba bước theo tên lính thứ nhất, tên thứ hai đi sau.
Nối đuôi như thế, đoàn người vượt qua những đường hầm tối tăm và ẩm ướt, đi qua những cửa hầm giam, có cửa đóng, cửa mở. Chẳng bao lâu, đường hầm dóc về phía trên một chút. Kết thúc bằng một cầu thang. Phía trên cao có lính khác đứng gác.
Hai tên lính hộ tống tù nhân bắt ba bạn bước qua ngưỡng cửa của một gian phòng dài, có đèn lồng chiếu sáng. Bob thốt lên một tiếng nhẹ. Chính Hannibal cũng tái mặt đi một ít. Cho đến nay, hai thám tử trẻ chưa bao giờ thấy một phòng tra tấn, trừ trong phim kinh dị. Phòng trước mắt hai bạn có lẽ có từ mấy thế kỉ nay. Và đây là một phòng tra tấn ...thật!
Nhưng dù sao, Hannibal vẫn nhớ mình là công dân Hoa Kỳ ...và mình đang sống ở thế kỷ hai mươi. Phong cảnh rùng rợn mà Công tước Stefan đã chọn để hỏi cung tù nhân có lẽ chỉ có mục đích làm tù nhân hoảng sợ và dễ dàng khai báo hơn.
– Tất cả những cái này, Hannibal vừa nhìn xung quanh vừa tự nhủ, là đồ dỏm, là để dàn cảnh mà thôi!
Nhưng Hannibal vẫn thầm rùng mình. Nhìn thấy những cái giá tra tấn và các dụng cụ khác trong phòng có thể làm cho những người dũng cảm hơn phải sợ.
Dường như đây cũng chính lần đầu tiên Rudy có mặt trong một phòng như thế này. – Phòng tra tấn! Rudy nói khẽ bằng một giọng hơi run. Tôi có nghe nói đến.
Phòng được thành lập dưới thời cai trị của hoàng thân đen Gian, một tên bạo chúa khát máu thời Trung Cổ. Từ đó, người ta không dùng đến, tôi tin chắc như vậy. Tôi nghĩ Công tước Stefan chỉ dẫn chúng ta đến đây để làm chúng ta sợ thôi. Hắn sẽ không bao giờ dám tra tấn chúng ta đâu.
Ý kiến này trùng với ý kiến của Hannibal. Nhưng Bob và thám tử trưởng vẫn thấy lo sợ trong bụng.
– Im lặng! Một tên lính rầy Rudy. Công tước Stefan tới!
Tất cả mọi ánh mắt quay ra cửa. Công tước Stefan bước vào, cùng nam tước Borka. Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên môi quan nhiếp chính.
– Ha, ha! Hắn nói khi thấy nhóm tù nhân. Thế là ba chú chuột của chúng ta đã rơi vào bẫy! Thôi nào các bạn ơi! Các bạn sẽ phải tiết lộ cho ta những gì các bạn biết. Nếu không, coi chừng đấy!
Đám lính đi cùng ra lấy một chiếc ghế trong góc, phủi bụi. Quan nhiếp chính ngồi xuống ghế, trong khi ba tù nhân được chỉ định ngồi vào một băng gỗ thô sơ.
– Sao hả chàng Rudolph trẻ! Công tước Stefan nói với Rudy. Cuối cùng ta cũng tóm được ngươi. Cha ngươi và những người còn lại có thể chuẩn bị nếm mùi trả thù của ta. Đó là chưa nói ngươi ...
Rudy mím chặt môi, không nói lời nào.
– Còn lại bạn nhỏ kia, công tước nói với Bob và Hannibal, các bạn đã nằm trong tay ta. Ta sẽ không hỏi các bạn đến đây làm gì. Những cái máy ảnh rất đặc biệt mà các bạn bỏ lại khi chạy trốn đã cung cấp thông tin cho chúng tôi về vấn đề này. Các bạn là nhân viên của chính phủ Hoa Kỳ ...Những tên gián điệp!
Chưa hết! Chúng tôi tố cáo các bạn về những tội danh nghiêm trọng hơn nữa!
Các bạn đã ăn cắp con nhện bạc!
Nét mặt của hắn trở nên nghiêm túc hơn. Hắn cuối về phía trước.
– Nói cho ta biết con nhện ở đâu, hắn gầm gừ, và ta đã tỏ ra khoan hồng. Ta nhấn mạnh rằng các bạn còn trẻ và vô ý thức. Nói ngay!
– Chúng tôi không hề ăn cắp con nhện Varanie! Hannibal! Mạnh dạn nói. Có kẽ đã lấy và giấu trong phòng chúng tôi.