– Tốt lắm! Công tước Stefan kêu. Vậy các ngươi thừa nhận các ngươi giữ con nhện! Chỉ điều đó thôi cũng có thể coi là trọng tội. Nhưng tôi có trái tim nhân hậu. Tôi có cảm tình với các người. Trả tôi con nhện, tôi sẽ tha tội cho!
Bob nhường cho xếp trách nhiệm giải thích. Hannibal do dự. Dù sao tốt hơn,có phải là nói sự thật không?
– Tôi không biết hiện con nhện đang ở đâu, Hannibal nói. Chúng tôi không hề biết gì.
– Muốn thách thức ta hả? Công tước nhiếu mày gầm lên. Bạn kia nói đi! Nếu muốn ta tỏ ra độ lượng, thì đừng có dấu gì hết! Hãy nói cho ta biết con nhện đang ở đâu!
– Tôi không biết! Bob thở dài thú nhận.
– Nhưng người cầm nó trong tay! Công tước giận dữ hét lên. Chính các ngươi đã thú nhận như vậy. Các ngươi không thể không biết con nhện ở đâu.
Các ngươi có giấu nó không? Có đưa cho ai không? Trả lời hoặc ta sẽ báo thù!
– Tôi xin nói chuyện với ông rằng chúng tôi không biết con nhện ở đâu, Hannibal khẳng định. Ông có thể hỏi suốt cả đêm, chúng tôi cũng không thể nói được gì thêm.
– Vậy các ngươi ngoan cố! Nhưng chúng tôi có biện pháp để ép buộc các ngươi phải nói! Công tước vừa nói vừa gõ gõ vào ngón tay trên tay cầm ghế.
Tại đây, trong căn phòng này, chúng tôi có những công cụ từng lấy được lời khai của những người lớn khỏe mạnh và dũng cảm hơn các người nhiều. Chẳng lẽ các người buộc ta phải sử dụng?
Hannibal nuốt nước miếng. Rudy xen vào.
– Ông sẽ không giám làm! Rudy mạnh dạn kêu lên. Ông định cướp ngôi của thái tử Djaro và ông mong muốn nhân dân Varanie xem ông như một người lãnh đạo quốc gia công minh và nhân hậu. Nếu người ta biết được ông đã tra tấn trẻ em, ông sẽ chịu cùng số phận với hoàng thân đen Gian xưa kia. Thần dân sẽ nổi dậy chống lại hắn và chính tay mình băm nát hắn ra.
– Trả lời hay đấy! Công tước Stefan cười khẩy nói. Nhưng chúng tôi không cần tra tấn để bắt các ngươi phải nói. Ta có những phương pháp khác, các bạn à!
Công tước ra lệnh ra lính:
– Đưa Anton, vào!
– Ông già Anton! Rudy thì thầm, vẻ mặt ngạc nhiên. Ông ta ...
– Im lặng! Quan nhiếp chính ấy.
Ba bạn nhìn thấy một người đàn ông già cao nhưng khòm xuất hiện trong phòng, tay chống gậy. Ông mặc bộ quần áo đã sờn đủ màu mè và đeo khoen vàng ở tai. Cặp mắt lanh lợi sáng lên trong khuôn mặt sạm nắng và đầy vết nhăn.
– Gìa Anton đây! Ông thông báo và dừng lại trước Công tước Stefan. Qua ngữ điệu, cũng thấy ông tự cho mình thượng cấp hơn quan nhiếp chính nhiều.
– Tôi cần đến quyền lực của ông, công tước giải thích. Nhưng thằng con trai này biết một điều mà tôi muốn biết. Ông hãy làm cho chúng nói!
– Không ai có quyền ra lệnh cho tôi, ông già gitan kêu hãnh đáp. Xin chào tạm biệt công tước Stefan!
Nét mặt quan nhiếp chính sậm lại trước tính xấc xược của Anton. Nhưng công tước giằn cơn giận lạ và rút ra khỏi túi một nắm đồng tiền vàng. – Tôi không ra lệnh gì cho anh cả , công tước nói. Tôi chỉ muốn thuê ông.
Xem này! Tôi sẽ trả hậu!
Hai bàn tay hình móng vuốt diều hâu của ông già gitan khép lại trên đống tiền và giấu tiền dưới đống quần áo rách rưới.
– Gìa Anton luôn giúp đỡ những kẻ biết tỏ ra rộng lượng, ông già nói với một nụ cười có vẻ khá mỉa mai. Xem nào! Chuyện gì vậy?
– Mấy thằng này biết con nhện bạc Varanie ở đâu, công tước Stefan giải thích. Chúng nó giấu, và không chịu nói chỗ cho tôi. Tôi có thể dễ dàng tra tấn chúng để biết sự thật, nhưng tôi là người nhân từ. Tôi thích nhờ đến quyền lực của ông để hỏi cung chúng nó hơn.
Anton cười khẩy. Ông già quay sang ba tù nhân và rút ra từ dưới bộ quần áo rách rưới một cái cốc và một cái gói đầy bột. Ông cho một ít bột vào cốc và đùm diêm đốt cháy. Một đám khói xanh dày đặc bốc lên ngay.
– Các cháu hít thở đi nào! Ông già gitan vừa ra lệnh vừa đưa qua đưa lại cái cốc dưới mũi ba tù nhân. Hãy hít thật mạnh khói đang bốc lên!
Không có gì phải giấu, Rudy, Bob và Hannibal hít thở, y như được ra lệnh.
Mà ba bạn cũng nhận thấy rằng không thể nào chống cự, dù có muốn. Mùi khói không khó chịu. Chẳng bao lâu ba tù nhân thư giãn ra và thấy hơi uể oải.
– Bây giờ hãy nhìn ta! Ông già Anton ra lệnh nữa. Các cháu hãy nhìn ta. Hãy nhìn thẳng vào mắt ta!
Ba cậu tuân lệnh. Mắt ông già gitan giống như hai cái hố đen tối.
Ông già lại bắt ba tù nhân thở đám khói xanh. Bob có cảm giác như hồn mình đang tách ra khỏi thể xác và như đang bay lượn trên một lớp khí dày đặc và êm ái.
Ông già gitan dùng các ngón tay chạm nhẹ vào trán Rudy. Rồi ông kê mặt lạ gần mặt chàng trai Varanie. Mắt ông nhìn sâu vào mắt Rudy.
– Đừng nói! Anton ra lệnh. Đừng nói, mà hãy nghĩ. Hãy tập trung và con nhện bạc. Hãy nghĩ đến chỗ con nhện bạc ...