Văn Bình không có cảm tình với thực đơn Nga, ngoại trừ món trứng cá caviar. Món ăn chơi zakútki lại là thứ mà chàng ghét cay ghét đắng. Dầu chàng không gọi, nhà hàng cũng vẫn cho bưng ra, vì lẽ họ cần ngoại tệ, cần ngoại kiều đến để chém cho thỏa thích. Dân bản xứ - nếu không phải là cán bộ lãnh đạo thuộc "giai cấp mới" - đừng hòng léo hành tới vì giá tiền đắt ngoài sức tưởng tượng. Lần đầu đến đất Nga, Văn Bình đã ngạc nhiên. Trong khi ở ngoài không tìm ra được miếng thịt thì tiệm ăn nào đành cho du khách cũng có thịt ê hề...
Văn Bình rót rượu vốt-ka cho gã mật vụ uống. Vốt-ka ướp lạnh mà uống buổi tối trước khi nhậu với zakútki thì tuyệt. Gã mật vụ lim dim cặp mắt, tợp một hơi ba ly. Rượu vào lời ra, hắn nói chuyện huyên thiên.
Đang ăn Văn Bình bỗng xô ghế đứng dậy, rồi buột miệng :
- Chết chửa?
Gã mật vụ đặt ly vốt-ka xuống bàn :
- Ông quên cái gì?
Văn Bình lấy khăn lau mép :
- Quên gọi điện thoại báo tin tôi sắp đến.
- Cho đồng chí Bônkốp, giám đốc sở Phát triển Ngoại thương?
- Phải.
- Ồ, tưởng gì... tôi đinh ninh là đến mai ông mới gặp Bônkốp.
- Không. Vì có lẽ mai hoặc mốt tôi phải từ giã Mạc tư khoa. Hồi nãy, Vêlana đã gọi cho tôi nói là Bônkốp chờ tôi tại phòng giấy. Tôi có thể kêu nhờ điện thoại của nhà hàng được không?
- Đuợc chứ. Anonki là bạn tôi. Vả lại, không cần là bạn cung có thể dùng điện thoại được. Ông yên tâm. Để tôi nói với Anonki.
Anonki, chủ nhà hàng Đa-nuýp dẫn xác lại. Nghe nói Văn Bình cần điện thoại, hắn cười teo toét và đứng sang bên :
- Mời ông. Điên thoại ở gần quày két.
Văn Bình uống cạn ly rượu rồi lững thững lại góc phòng. Phút quan trọng nhất trong thời gian công tác của chàng ở Mạc tư khoa sắp bắt đầu.
Vì, theo một kế hoạch định trước, chàng sẽ gọi dây nói để nhận chỉ thị tại nhà hàng Đa-nuýp, nhà hàng của mật vụ KGB. Và chàng phải gọi dây nói cho Sở Phát triển Ngoại thương Liên sô. Ai sẽ trao chỉ thị cho chàng? Trao chỉ thị bằng cách nào?
Lát nữa, chàng sẽ biết.
_________________________________________________
(1) - Cuộc phiêu lưu này của điệp viên Văn Bình Z-28 đã được tường thuật trong bộ truyện "Kẻ Thù Không Mặt"
(2) - Nhà may này là Angelo Litrico, hiện mở tiệm ở La mã, chuyên may cắt cho danh nhân thế giới. Litrico may quần áo cho Cút-Sếp từ năm 1957 đến năm 1963 ****************************
Bạn Đang Đọc Truyện Tại NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com - Thư Viện Online Hay Cho Bạn
Trước khi cầm ống nói. Văn Bình kín đáo nhìn quanh phòng ăn. Hầu hết thực khách đều là ngoại kiều. Đặc điểm của các tiệm ăn ở Mạc tư khoa là dường như chỉ phục vụ cho ngoại kiều, và giá cả đắt ngoài sức tưởng tượng. Đa-nuýp là tiệm ăn nhỏ mà còn đắt cắt cổ, không biết máy chém của Aragvi, tiêm ăn ngon nhất có nhạc bản xứ, tiệm Praha, nấu món Tiệp khắc, và khách sạn Bắc kinh, tiệm ăn Tàu, còn sắt ngọt đến đâu nữa.
Trong số thực khách, chàng biết chắc có nhân viên KGB. Quản lý Anonki, và bồi bếp là nhân viên KGB cũng chưa đủ, KGB còn đặt thêm tai mắt nữa. Mật vụ sô viết nổi danh đông đảo nhất thế giới, nhưng cũng vụng về nhất thế giới. Nhìn thoáng qua, Văn Bình biết cô gái có bộ ngực vĩ đại ngồi gần cửa ra vào là nhân viên KGB. Mặt nàng có vẻ bí mật và nghiêm trọng, chốc chốc nàng lại quan sát thực khách, và mỗi khi nàng nhìn ai là dán cặp mắt dao cau vào, như thể muốn cắt đứt dây lưng quần của thiên hạ. Văn Bình chắt lưỡi nhè nhẹ. Chàng vốn có thiện cảm với phái yếu song cô gái này không chiếm được một phần vuông nào trong trái tim rộng mông mênh của chàng. Ngực nàng nhô cao một cách đồ sộ, nhưng chàng lại thấy nghẹt thở, hơn là rung động. Thật vậy, nếu cô gái ôm hôn, chàng sẽ bị đôi nhũ hoa khổng lồ của nàng đè bẹp lá phổi, và chàng sẽ nghẹt thở mà chết.
Dầu sao chàng cũng không quên tặng nàng một nụ cười thân mật. Cô gái không cười trả, mà chỉ nguýt chàng một cái dài rồi quay lưng lại, chao ôi, cái lưng đồ sộ như cái tủ đựng quần áo bằng gỗ lim.
Chàng áp điện thoại vào tai và xin sở Phát triển Ngoại thương. Thường lệ, tổng đài điện thoại ở Mạc tư khoa hoạt động chậm như sên, có khi hút gần hết nửa điếu thuốc mới gọi được một nha sở chính phủ đặt bên trong vòng rào bất khả xâm phạm, điện Cẩm linh.
Đêm nay không hiểu sao tổng đài điện thoại lại phục vụ nhanh như máy điện tử. Trong chớp mắt, ở đầu dây đã có giọng nói thánh thót như nốt nhạc dương cầm của nữ đồng chí phụ tá giám đốc sở Phát triển Ngoại thương, mang cái tên hấp dẫn là Vêlana.
Văn Bình nói :
- Chào cô Vêlana. Kẻ nô lệ của cô đây.
Vêlana nhận ngay được giọng nói của Văn Bình :
- À, ông. Ông Kêvin. Ông chưa đi nghỉ ư?
- Trời, Mạc tư khoa ban đêm đẹp như thiên đường, làm sao tôi ngủ cho được!
- Vậy ông đến gặp đồng chí giám đốc đi!
- Tôi đang trên đường đến Sở đây. Tôi đang gọi cho cô từ nhà hàng Đa-nuýp.
- Ông tệ thật!
- Thưa cô … tôi chỉ uống rượu khai vị thôi, chứ chưa dám dùng gì hết. Vì cô đã cho phép …