- Trong tuần này. Tuy nhiên, em muốn hoãn đến khi nào cũng được. Dầu không học em cũng vẫn tốt nghiệp ưu hạng như thường.
- Phải, ai dám đánh hỏng người em cưng của tướng Kôlít!
- Anh đừng chế riễu như thế. Kôlít không dính dáng đến chuyện này. Em có năng khiếu đặc biệt về toán học nên luôn luôn đứng đầu trong lớp và vượt xa sinh viên đứng nhì. Em không học cũng đậu vì chương trình học đối với em quá dễ.
- Xin lỗi em…
Văn Bình bỗng ngưng bặt. Trong kiếng chiếu hậu chàng vừa thấy một chiếc xe hơi kiểu cũ. Chu-Ling giảm bớt tốc độ:
- Có xe theo phía sau?
Văn Bình gật đầu. Chu-Ling tỏ vẻ bực bội:
- Em đã dặn mà họ không nghe. Để em đậu xe lại và mắng cho một trận.
Chu-Ling không lo ngại vì chiếc xe chạy phía sau là của mật vụ Sigurimi. Song Văn Bình lại nghĩ khác. Linh tính nhậy cảm của chàng lại nhìn thấy một hiểm họa ghê gớm. Tuy nhiên, chàng vẫn ngồi yên. Chàng cần kiên nhẫn để xem màn sau của vở trường kịch.
Chu-Ling lái vào lề đường. Trong khi ấy, tài xế sau vượt qua xe nàng rồi đậu ngay phía trên. Từ xe hơi nhảy xuống ba người đàn ông mặc ba-đờ-suy, đội mũ nỉ xụp xuống gần mắt. Họ chạy về phía Văn Bình và Chu-Ling.
Chu-Ling thò đầu ra ngoài cửa xe:
- Cái gì thế?
Gã đàn ông đi đầu vội đứng lại:
- Thưa cô, tôi đây.
Té ra hắn là gã thẹo Baki. Chu-Ling nạt nộ:
- À, tôi đã dặn mà anh không thèm lưu tâm đến, anh muốn kiếm chuyện cả với tôi.
Baki khúm núm:
- Thưa cô, tôi đâu đám bất tuân lệnh cô. Chẳng qua vì tướng Kôlít ra lệnh ngược lại.
- Lệnh như thế nào?
Baki hạ thấp giọng:
- Thưa, tôi không dám nói, vì… vì…
Văn Bình xía vào:
- Vì có tôi là người lạ phải không? Vậy, tôi xuống xe cho anh được tự do báo cáo.
Chàng động cửa đánh sầm. Chu-Ling cũng bước xuống xe, giọng nàng chua như dấm thanh:
- Nói đi, tôi không có thời giờ đợi anh đâu. Tướng Kôlít không bằng lòng tôi đi chung xe với ông Kêvin phải không?
Baki đáp:
- Thưa… tướng Kôlít ra lệnh khác. Vì có tin người lạ định mưu hại cô nên tướng Kôlít ra lệnh chúng tôi đi theo để bảo vệ.
Văn Bình tiến đến trước mặt gã thẹo:
- Nghĩa là anh nghi ngờ tôi là người lạ định ám sát cô Chu-Ling? Hừ, như thế này thì còn trời đất nào nữa!
Chu-Ling quắc mắt:
- Thượng sĩ Baki, tôi yêu cầu thượng sĩ quay xe trở về. Nếu không, thượng sĩ đừng trách.
Gã thẹo nhăn nhó một cách thảm hại:
- Tôi muốn tuân lệnh cô nhưng tôi không dám. Tướng Kôlít đã ra lệnh dứt khoát.
Văn Bình xô nhẹ gã thẹo:
- Một lần cuối, tôi yêu cầu anh lên xe để mặc chúng tôi.
Gã thẹo lớn tiếng:
- Xin ông đừng hiểu lầm. Tôi chỉ kính trọng ông nếu ông không cản trở công việc của tôi.
Văn Bình nhìn giữa mắt hắn:
- Anh dọa đánh tôi phải không? Tôi chấp cả bọn anh đấy.
Văn Bình cố tình gây sự mà Chu-Ling không biết. Sợ lôi thôi cho Văn Bình nàng vội dàn hòa:
- Thôi. Baki, anh phải nể mặt tôi. Anh lên xe đi.
Gã thẹo đấu dịu:
- Thưa cô, tôi có dám làm gì đâu. Chẳng qua ông Kêvin xen vào việc riêng của chúng tôi. Ông ta là người ngoại quốc, theo luật lệ chúng tôi phải kiểm soát từng giây, từng phút, ông ta được thảnh thơi như thế này là nhờ sự bảo lãnh của cô, nhờ sự thông cảm của chúng tôi…
Văn Bình lấy bàn tay chặn ngang miệng gã thẹo. Tức giân, hắn ẩy chàng ra. Chàng giả vờ chúi vào xe hơi. Chu-Ling vội quát:
- Baki, anh không được vô lễ.
Mục đích của bọn mật vụ Sigurimi không cốt làm Văn Bình mất thể diện. Song sự khích bác của chàng đã đánh thức bản chất thô bạo trong lòng chúng. Văn Bình lại dồn chúng vào một cuộc đọ sức bất đắc dĩ. Vì chàng đã nắm cánh tay của tên mật vụ đang chống nạnh gần xe hơi, quật bắn ngã sóng soài xuống đường. Tên thứ hai nhảy đến tiếp cứu nhưng cũng bị chàng đá văng vào gầm xe.
Còn lại gã thẹo. Biết không đủ tài nghệ cầm cự với Văn Bình, hắn bèn rút súng ra dọa. Hắn không ngờ là Văn Bình chỉ vung tay là khẩu súng bay ra giữa đường. Gã thẹo đang luýnh quýnh thì chàng đã tặng một atémi vào huyệt cự quyết ở bụng. Chàng ra đòn hết sức nhẹ song cũng đủ để gã thẹo lăn lông lốc trên vỉa hè, cụng đầu vào gốc cây cổ thụ cách đó ba thước rồi chết giấc luôn.
Mặt xanh mét, Chu-Ling hỏi chàng:
- Anh có bị thương không?
Chàng lắc đầu, vui vẻ:
- Không. Baki cũng vậy, hắn cũng chỉ bị ngất đi 5, 10 phút mà thôi.
Chu-Ling nói:
- Giá anh đánh hắn chết nữa, em cũng không cần, và em còn mừng thêm nữa. Bọn Sigurimi hỗn có tiếng, đôi khi cần trừng trị cho chúng bớt lộn xộn đi.
- Nhưng sợ Kôlít gây chuyện phiền phức cho anh! - Dĩ nhiên là lão già Kôlít phải kiếm cớ để làm khó dễ. Nhưng Kôlít chỉ có thể tống xuất anh lên chuyến phi cơ sớm nhất là cùng. Kôlít không dám bắt anh đâu. Còn em nữa, trừ phi em chết Kôlít mới dám động đến anh. Tuy nhiên, anh đừng ngại, em sẽ gọi điện thoại vô tuyến tức khắc cho Kôlít.
Nàng trèo lên xe mở máy vô tuyến. Tiếng người phụ trách tổng đài Sigurimi vọng ra, Chu-Ling nói: