XtGem Forum catalog
Niemvuigiaitri
Niemvuigiaitri.Xtgem.Com

Nơi Hội Tụ Mọt Sách
HomeTìm KiếmPh.Chat
>>>Phím tắt(ấn vào đây nếu thấy Xtscript error: timeout)
Truyện ngắn Lặng nhìn gió bay đi
↓↓ > > Truyện ngắn Lặng nhìn gió bay đi
MT932-HJ (Sáng Lập Viên)


Rồi Ngọc cúp máy. Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, có điều gì đó không ổn. Hay Ngọc bị làm sao? Cô bé này trẻ con lắm, hay nói đùa trêu tôi để vòi đi chơi đây mà. Nhưng, "gió đến sẽ mang bồ công anh đi", sao lại vậy? Tôi gọi cho Ngọc một lần nữa nhưng không được. Tối đó tôi quyết định bắt xe về quê và định sáng mai lên sớm. Nhưng cuối cùng, kế hoạch của tôi không thể thực hiện được. Sáng hôm ấy, Ngọc mất. Em đã theo cơn gió để bay đi thật xa. Tôi quá vô tâm để không biết được rằng trong suốt thời gian tôi không về quê, Ngọc bị tai nạn. Em không ngừng hôn mê và gọi tên loài hoa em yêu quý. Lần cuối cùng tôi thấy em là khi em đang nằm trên giường bệnh, em nhìn tôi âu yếm, vẫn thường trực nụ cười trên môi, tay em nắm chặt một vật gì đó. Tôi quỳ xuống, nắm lấy bàn tay em. Trong tay em là hoa bồ công anh đã khô, cánh hoa đã nát. Em nói: "Bạn em mang về cho em đấy. Em đã dặn nó là không được làm bay bất kì một cánh hoa nào. Anh xem có đẹp không?" Ngọc nhìn tôi, nước mắt em lăn dài trên má, bàn tay em cố gắng nắm lấy tay tôi thật chặt: "Anh ơi, giờ em hiểu rồi. Em không muốn theo gió bay đi đâu anh ạ."
Tôi quỳ trước giường em mà đôi chân run rẩy, cả người tôi rung lên từng nhịp nấc. Cổ họng tôi nghẹn đắng lại. Tôi cố ngăn không cho nước mắt chảy ra. Nếu tôi khóc lúc này, Ngọc sẽ buồn lắm, em sẽ không cười với tôi nữa. Tôi đặt đôi bàn tay em lên má mình, tôi hôn đôi tay em trong sự nghẹn ngào và ân hận. Tôi đã quá vô tâm với em, nếu tôi thường xuyên về thăm em, thường xuyên đưa em đi chơi thì có lẽ… Giá như thay vì đi Sa Pa, tôi sẽ đưa em đi khắp nơi để ngắm bồ công anh. Tôi sẽ không để em phải chịu đau đớn. Tôi sẽ để em được cười thỏa thích và ánh mắt em trắng ngần những cánh bồ công anh trong gió. Nắng sẽ vẫn vờn tóc em, gió vẫn hát bên tai em, và em sẽ vẫn ở bên tôi. Chính tôi chứ không phải ai khác đã rời xa em trong lúc em cần nhất. Giá như tôi đừng vô tâm, đừng ích kỉ. Giá như tôi nghĩ cho em nhiều hơn. Đúng vậy, đã quá muộn, "gió đã mang bồ công anh bay đi." Nước mắt em vẫn rơi, nhưng em vẫn không tắt nụ cười. Nụ cười của thiên thần! Em nắm chặt hoa bồ công anh trong tay: "Đừng bay đi anh nhé!" rồi em dịu dàng nhắm mắt và ngủ thật lâu, thật lâu. Vị thiên sứ xinh đẹp đã mang em ngao du cùng với gió. Tôi vuốt nhẹ mái tóc em và nấc lên thật to, nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không thể kìm nén được nữa. Tôi ngồi dậy, nâng em lên và ôm em thật chặt. Tôi để em ngủ trong lòng tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng như một giấc mơ. Em là người con gái thuộc về hoa bồ công anh, em đã mãi theo những cánh hoa bay đùa trong gió.

***

Mấy ngày cuối tuần Thảo về quê, tôi không thấy bóng em bên nhà. Tôi vẫn thường xuyên lên tầng năm tưới mấy cây hoa cho em. Những cây hoa của em nở rộ tỏa hương thơm man mác. Tôi nhấp ly cà phê, dựa lưng lên ghế, ngả đầu về phía sau khoan khoái. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn. Nhớ em! Những câu chuyện chân thành với em, nét nhìn hiền lành và nụ cười trong sáng, đáng yêu khiến tôi bình tâm nhiều. Mỗi khi tôi kể chuyện về quá khứ, em đều yên lặng, không nói. Nhưng tôi biết em lắng nghe rất chăm chú. Tôi vẫn không quên được Ngọc, vẫn hoài nhớ về một miền kí ức xa xôi có bóng em với những cánh bồ công anh mỏng manh trong gió. Nhưng tôi không còn ám ảnh như trước nữa. Tôi vẫn tự nhủ phải khép lại miền kí ức đã qua, bởi Thảo đã từng nói: "Bồ công anh đã bay theo gió không thể gặp lại được. Cớ gì anh cứ níu mãi cánh hoa ấy, không để cho nó được bay đi."

Một buổi sớm chủ nhật, tôi đưa Thảo ra hồ Thiên Nga hóng gió. Em đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, vươn vai một cách đáng yêu. Tôi nhìn em mỉm cười trìu mến.

-Anh Công Anh, em muốn nói với anh điều này.

-Ừ, anh nghe đây.

-Thực ra em không thích hoa bồ công anh cũng không hề thích hoa chút nào cả. Em trồng hoa đơn giản vì không biết trông cây gì khác cho đẹp. Hoa nở thì rực rỡ nhưng em không muốn nhìn hoa tàn. Hoa tàn trông buồn lắm, hoa tàn thì cũng không đẹp nữa. Bồ công anh cũng vậy. Cánh hoa bay đi rồi, hoa cũng không còn là gì nữa.

-Vậy à. Vậy sao khi anh hỏi em lại…

-Vì em thấy anh thích. Bất cứ điều gì anh thích, em cũng sẽ thích. Em đã nghĩ rất nhiều nhưng… em nghĩ mình không nên như thế. Em nên là chính em, không nên là quá khứ của anh. Em xin lỗi, em không có ý gì xấu đâu, chỉ là…

-Không sao đâu, anh hiểu ý em mà. Anh biết em đang nghĩ rằng anh muốn nói chuyện với em vì em có nhiều điểm giống Ngọc…

Lần này thì Thảo nhanh chóng lấy ngón tay đặt lên môi tôi:

-Chỉ là… em thích anh. Em thích anh ngay từ khi uống những giọt cà phê anh pha. Em thấy vị ngọt cuộc sống trong đó. Em thích anh qua cách anh nói chuyện với em, qua những ánh nhìn, qua những lời hỏi thăm… Em thích anh. Em muốn được là Cỏ bên anh, không phải bồ công anh. Em…

Thảo ngập ngừng đầy bối rối.

-Em… em…

-Anh xin lỗi…

-Không sao mà. Em biết anh cần thời gian…

-Không, ý anh là…

Thảo bất chợt hôn lên má tôi. Em ngại ngùng nhanh chóng cúi mặt xuống. Tim em hình như đang đập gấp gáp hơn, tôi thấy người em đang run lên.
« Trước1 ... 456
Chia sẻ lên: share facebookshare googleshare twitter
Nếu phát hiện truyện có sự cố như thiếu,sai sót,..các bạn vui lòng báo cho Admin Qua facebook để mình chỉnh sửa sớm nhất nhé.
http://fb.com/laukho.nuocmat.501
↑↑ | Xem thêm các bài viết khác cùng chuyên mục với bài viết Truyện ngắn Lặng nhìn gió bay đi
TOP BÀI VIẾT
>>7 ngày làm gia sư - fmnghuy (full)
>>Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc lanh chanh
Xem thêm tác phẩm hot...
Trang Chủ | Reload | Liên hệ