- Khúc phim này sẽ không tốn bao nhiêu tiền. Các cậu có thể là ba diễn viên trong phim, và khi rảnh rỗi, các cậu sẽ đi dạo xung quanh thành phố để tìm những chỉ dẫn về những vụ trộm cắp bí ẩn này. Tất nhiên là việc các cậu là thám tử sẽ được giữ bí mật, và sẽ không ai nghi ngờ các cậu.
- Cháu thấy tuyệt quá! - Bob hăng hái kêu lên - Với điều kiện gia đình cho phép tụi cháu đi!
- Tôi chắc chắn gia đình sẽ cho phép, vì ông Crentch sẽ có mặt ở đó cùng các cậu - ông Hitchcock tuyên bố - Tất nhiên, có thể là bí mật đó thật ra không phải là gì hết, nhưng xét theo những thành công vừa qua của các cậu, thì các cậu có khả năng lớn hơn bất kỳ một ai để phát hiện xem có điều gì khả nghi không.
- Bao giờ tụi cháu đi ạ? - Peter hỏi.
- Ngay khi tôi sắp xếp xong với ông Denton và ba của cậu, Peter à - ông Hitchcock trả lời - Các cậu hãy về nhà xếp hành lý và chuẩn bị sáng mai bay đến miền đông. Bob này! Cậu phụ trách về nghiên cứu và lưu trữ, có lẽ cậu thích xem qua những bài báo về hòn đảo Bộ Xương này: đảo được phát hiện như thế nào, hải tặc dùng đảo làm sào huyệt, và nhiều thông tin lý thú khác. Cậu hãy làm quen với những vấn đề đó trước đi. Chuyến đi sẽ là một kinh nghiệm hay cho các cậu. Chương 3: CÁCH ĐÓN TIẾP BẤT NGỜ
- NHÌN KÌA! Hòn đảo Bộ Xương! - Bob Andy la lên.
- Đâu? Cho mình xem với - Hannibal và Peter cúi người qua Bob để nhìn qua cửa sổ máy bay.
Máy bay đang từ từ hạ độ cao xuống phía trên một cái vịnh dài kẹp giữa hai bờ dốc đứng Đại Tây Dương. Bob dùng tay chỉ một hòn đảo nhất nằm gần như ngay dưới máy bay.
- Mình nhận ra đường viền của đảo, theo những bản đồ mà bác Hitchcock đưa cho bọn mình - Bob nói.
Ba bạn tò mò nhìn hòn đảo. Cách đây hơn ba trăm năm về trước, hòn đảo Bộ Xương là sào huyệt hải tặc. Mặc dù ông Hitchcock đã khẳng định với ba bạn rằng không có kho báu bị chôn giấu, nhưng có thể ông lầm. Dù sao, hòn đảo như đang che giấu một bí ẩn nào đó, và ba thám tử sẽ tìm mọi cách để làm sáng tỏ.
Một hòn đảo khác, nhỏ hơn đảo đầu tiên, vừa mới xuất hiện.
- Chắc đảo này là đảo Con Chó - Hannibal nói.
- Còn kia là đảo Xương Ngón - Peter nói thêm và chỉ một dãy đá ngầm hẹp kéo dài giữa đảo Con Chó và đảo Bộ Xương.
- Nhìn kìa! - Bob nói tiếp - Đúng là đảo Con Chó, nó giống hình dạng một chú chó đang nằm nên mới có tên như vậy.
- Hy vọng chúng ta cũng sẽ được thám hiểm đảo Con Chó - Hannibal nói - bởi vì mình rất muốn xem mạch nước phun cách quãng. Bài báo mà bác Hitchcock đưa cho chúng ta đọc kể rằng khi thời tiết xấu, sóng biển luồn vào một đường hầm dưới đất và bắn ra trở lại thành mạch nước phun qua một cái lỗ trên đỉnh đá, y hệt như một con cá voi phun nước qua lỗ mũi.
Khi máy bay hạ độ cao, ba cậu nhìn thấy một thành phố khá lớn xuất hiện. Đó là Melville, gần đó có sân bay. Vài phút sau, ba cậu tháo dây an toàn, trong khi máy bay dừng lại trước một tòa nhà ở sân bay.
Cả ba bước xuống cầu thang và hướng về phía một nhóm người đang đứng chờ sau hàng rào.
- Không biết ba cậu có ra đón bọn mình không? - Bob nói với Peter.
- Ba mình nói là sẽ cố gắng - Peter trả lời - nhưng nếu không có thời gian, ba sẽ nhờ một người ra. Mình không thấy ba đâu hết.
- Ủa! Hình như có người đang tìm bọn mình - Bob hạ giọng xuống nói nhỏ, trong khi một người đàn ông thấp bé, tròn quay như quả bóng, mũi đỏ trông không mấy thiện cảm, đang tiến nhanh về phía ba bạn.
- Xin chào! - Người lạ nói - Chắc tụi bay là thám tử từ Hollywood đến hả? Có người nhờ tao ra đón tụi bay... - Hắn lần lượt nhìn từng thám tử bằng cặp mắt láu cá. Trông tụi bay không giống thám tử thật - hắn nói thêm - tao tưởng tụi bay già hơn.
Hannibal xẵng giọng trả lời:
- Chúng tôi đến đây đóng phim. Tại sao ông lại nghĩ chúng tôi là thám tử?
Gã đàn ông nháy mắt đầy ý nghĩa.
- Chuyện mà tao không biết, thì không nhiều đâu! - Hắn cười và nói - Bây giờ, tất cả đi theo tao, xe tao đậu đằng kia. Một chiếc xe khác sẽ đến lấy hành lý của tụi bay, cùng một đống đồ gởi từ Hollywood đến bằng chuyến máy bay này. Cốp xe tao không chứa hết nổi.
Hắn quay gót, bước qua hàng rào, dẫn ba bạn đến một chiếc xe cà tàng.
- Leo lên đi! - hắn nói - Đi đường cũng phải nửa tiếng, có lẽ ta sẽ không thoát nổi một cơn bão lớn đâu.
Bob ngước mắt nhìn trời. Tuy mặt trời vẫn chiếu sáng, nhưng những đám mây đen to, gần đường chân trời, đang tiến gần lại.
Thỉnh thoảng, có tia chớp sáng lóe lên. Đúng, dường như sắp có bão, và không phải một cơn bão bình thường.
Gã đàn ông ngồi vào tay lái, và xe rời khỏi sân bay, chạy về hướng bắc.
- Xin lỗi, thưa ông... ờ ờ... - Hannibal bắt đầu nói.
- Cứ gọi tôi là Sam - gã đàn ông trả lời - Mọi người gọi tôi là Sam.
Nói xong, hắn đạp bàn đạp tăng tốc. Mặt trời vừa mới biến mất sau một đám mây, bầu trời đột ngột tối sầm lại.
- Xin lỗi ông Sam - Hannibal nói tiếp - ông có làm việc cho hãng phim không?
- Làm không thường xuyên - Sam đáp - Nhưng tao nhận lời đi rước tụi bay, vì người ta nhờ... Ê kìa! Nhìn cơn bão đang tới kìa! Nếu nó chịu hiện hình, thì con ma ngựa gỗ sẽ thích đêm nay đấy! Tao, thì không đời nào chịu ở qua đêm trên hòn đảo Bộ Xương!