- Quen thì quen nhiều, nhưng mang vào trong khách sạn không được. Chẳng dám giấu ông …
- Hiểu rồi. Hoạt động mãi dâm của nữ nhân viên khách sạn được Sigurimi cho phép.
- Không hẳn như vậy. Trung ương không hề cho phép. Đó chỉ là sáng kiến của ban giám đốc. Để cho nữ nhân viên kiếm thêm đồng ra đồng vào. Tuy nhiên, tuyệt đối họ không được ngủ với người bản xứ. Họ chỉ được phép ngủ với du khách ngoại quốc. Ông muốn không? Tôi đưa ảnh ông xem. Đây là ảnh của cô phụ trách tổng đài điện thoại.
Tên bồi “ma cô” chìa cho Văn Bình xem ba tấm ảnh đen trắng cở 6 x 9, cất trong bót-phơi. Vì là ảnh đen trắng nên chàng không biết được da dẻ nàng ra sao. Nhưng căn cứ vào những đường nét trong hình, cô bé tổng đài điện thoại cũng không đến nỗi là hạng xoàng. Nếu là ở Sài gòn thì nàng có thể được tuyển mộ vào các ổ nhện thượng lưu từ ba bốn ngàn bạc trở lên. Trong cả ba tấm ảnh, nàng đều mặc đủ quần áo, chứ không khỏa thân như trong an-bom của các khách sạn ăn chơi. Tuy nhiên, áo quần của nàng đều thuộc loại mỏng dính và lõa lồ nên du khách có thể quan sát tường tận món hàng trước khi mua sắm.
Giá không bận việc Văn Bình đã xỉa ngay 6 đô-la, nghĩa là 30 lek để thuê cô vợ đẹp Anbani, 6 đô-la, cho dẫu giá chợ đen ở Sài gòn là hơn 200 đi nữa thì mới có 1.200, còn rẻ chán! Những biệt thự kiêm thanh lâu ở Sài gòn đều đòi giá cắt cổ mà đôi khi lại cung cấp vi trùng nữa. Dầu sao gái Sigurimi cũng có bảo đảm hơn …
Nhưng công việc trên hết, Văn Bình chỉ mượn câu chuyện chơi hoa để bước sang một đề tài khác. Chàng bèn nhăn mặt:
- Cũng tàm tạm thôi. Anh có thể kiếm người nào khá hơn cô này nữa không?
Hắn liếm mép:
- Thưa, cô này là hạng nhất rồi.
- Hừ, so sánh với cô con gái rượu của bác sĩ Chu-Yao thì chỉ là ma mút đứng cạnh thần Vệ nữ.
Tên bồi trợn tròn mắt:
- Trời đất quỷ thần ơi, ông muốn nói đến cô Chu-Ling ư?
- Phải, người đẹp Trung hoa Chu-Ling.
- Tôi không dám so sánh như vậy.
- Tại sao?
- Vì cô Chu-Ling là thượng khách của chính phủ, và đang học tại trường đại học Tirana.
- Về cơ khí?
- Vâng, chỉ còn một năm nữa thì tốt nghiệp. Không ngờ ông là du khách mới đến mà biết rõ đến thế. Nếu ông cho phép tôi khuyên nhủ thì tôi sẽ mong ông tránh xa.
- Bông hoa đã có chủ?
- Không, nàng vẫn còn son giá. Nhưng chiếm được trái tim nàng khó lắm. Nhiều nhân vật trong chính phủ đã có cảm tình sâu đậm với nàng song đều thất bại, hoàn toàn thất bại. Chu-Ling không hề yêu ai.
- Nàng sẽ yêu tôi.
- Tôi can ông lần nữa. Dầu sao tôi trò truyện với ông thế này đã là quá nhiều. Cấp trên có thể sẽ quở trách tôi.
- Quở trách là ít. Anh còn có thể ăn đòn nữa nếu cấp trên biết anh nhận của tôi 30 đô-la.
- Thôi, tôi xin trả lại ông.
- Trả lại vô ích, dầu sao anh cũng đã cất vào túi, và tôi đã dứt khoát biếu anh. Tôi không nói với ai đâu mà anh sợ. Chóng ngoan, tôi còn cho anh thêm nữa.
- Ông muốn biết số phòng của Chu-Ling?
- Giỏi lắm. Phòng nàng số mấy?
- Số 308, lầu 3.
- Đây nầy, cầm lấy 20 đô-la. Vị chi 5 chục. Tán hươu tán vượn trong 5 phút mà được 50 đô-la, anh quả là người tốt số.
- Cám ơn ông. Ông cần gì, dầu khó khăn đến đâu tôi cũng xin giúp đỡ.
Tên bồi “ma cô” vái chàng một cái thật dài rồi bước lùi một quãng trước khi quay lưng lại, tiến lại cầu thang. Các quốc gia cộng sản thường tự hào tận diệt được lề lói nô lệ, nhưng trên thực tế lề thói nầy lại phát triển mạnh mẽ hơn ở nơi nào khác dưới thế lực của đồng tiền. Theo kinh nghiệm Văn Bình biết là có thể làm được nhiều việc với giá trị ghê gớm của ngoại tệ đô la tư bản. Chính vì kinh nghiệm này mà các phi công thám thính bay trên vùng trời sau bức mán sắt đều mang theo một cái túi riêng đựng tiền vàng, đồng hồ vàng và … đô-la Mỹ để mua chuộc dân chúng bản xứ trong trường hợp phải đáp xuống.
****************************
Bạn Đang Đọc Truyện Tại NiemVuiGiaiTri.Xtgem.Com - Thư Viện Online Hay Cho Bạn
****************************
Văn Bình huýt sáo miệng bước vào phòng tắm. Nếu nhân viên Sigurimi theo dõi chàng bằng máy ghi âm họ sẽ không nghi ngờ vì họ luôn luôn cho rằng du khách tây phương, nhất là du khách Mỹ, thường mắc bệnh huýt sáo miệng điếm đàng.
Chàng cởi quần áo, đứng dưới hoa sen, những giọt nước lăn tăn đang rớt xuống vai chàng thì cửa phòng tắm mở ra. Kẻ đột nhật vô lễ này là Khơrút, nhân viên KGB.
Hắn đon đả:
- Chào anh Kêvin. Chà, thân hình anh đẹp ghê! Trách nào đàn bà con gái chẳng mê anh như mê thuốc phiện!
Văn Bình nhìn ra phòng ngoài:
- Tôi đã khóa cẩn thận, anh vào đây bằng cách nào?
- Bằng chìa khóa.
- Anh coi chừng, họ biết được thì nguy.
- Thành thật cám ơn anh. Khơrút này đã nổi tiếng về đức tính chu đáo.