Từ ngữ “trả thù dân tộc” hiện ra trong óc Văn Bình. Chàng rút Salem ra hút và tủm tỉm cười một mình.
° ° °
Dầu nhiều lúc Văn Bình chỉ muốn thời gian đứng lại nó vẫn cứ lặng lẽ trôi qua. Vì vậy chẳng mấy chốc trời đã xế chiều, chàng phải sửa soạn xuống dưới đường để ra công viên.
Chàng từ biệt cô gái phụ trách điện thoại một cách tiếc nuối. Nếu không Chương 7: Trái Bom Nguyên Tử
Chu-Ling dính vào người Văn Bình rất lâu, tưởng như không chịu rời ra nữa. Nụ hôn giáo đầu đã làm tứ chi nàng mê mẩn. Văn Bình ghi chặt lấy eo của nàng, bắt nàng phải ngửa mặt ra, và kiễng chân lên, cái áo Tàu bị tuột khuy cổ tạo cơ hội cho chàng nhè nhẹ luồn bàn tay vào. Nàng rùng mình thật mạnh rồi đột ngột buông chàng ra, miệng rên lên một tiếng:
- Anh ơi!
Văn Bình dìu dàng xuống ghế. Nàng ngoan ngoãn vâng lệnh chàng. Nàng ngồi yên trong sự chờ đợi. Song Văn Bình chỉ hôn nàng lần nữa rồi thôi. Chàng không muốn tiến xa hơn vì chàng biết Khơrút và bọn KGB đang quan sát từng li từng tí. Vả lại Chu-Ling là bông hoa quý, chàng không thể dày vò ở công cộng dưới sương chiều lành lạnh mà phải trưng bày trong phòng kín, trên tấm nệm êm ái.
Chàng hỏi nàng, giọng thân mật:
- Em ngũ ở đâu?
Nàng rúc vào nách chàng:
- Khách sạn Dajti.
- May quá, anh cũng có phòng trong khách sạn Dajti như em. Phòng em số mấy?
Chàng đã biết nàng ở phòng số 308, song chàng muốn nàng tự nói ra. Chàng không thích ái tình cưỡng ép.
- Phòng 308. Còn anh?
- Tần dưới, 212. Lát nữa em có đi đâu không?
- Có. Em đi dự tiệc với phái đoàn.
- Buồn nhỉ?
- Tại sao anh buồn?
- Buồn vì không được trò truyện với em.
- Vậy em ở nhà, không đi nữa.
- Ba em có nói gì không?
- Không. Ba em rất chiều chuộng em. Từ ngày mẹ em mất, em là nguồi vui độc nhất của ba me, em đòi gì được nấy. Phương chi bữa tiệc tối nay chỉ có tính cách ngoại giao, chẳng có gì quan trọng. Bây giờ anh đi ăn với em nhé?
Văn Bình lặng thinh. Chàng không ngờ sự thể lại tiến triển nhanh chóng đến thế. Không đợi chàng trả lời ưng thuận. Chu-Ling kéo chàng đi. Nàng ghé vào tai chàng:
- Anh sợ phiền chứ gì? Không phiền chút nào. Để em bảo nhân viên Sigurimi không được đi theo anh nữa.
- Anh là thượng khách của chính phủ, nhân viên Sigurimi đi theo anh để làm gì?
- Dầu anh là vợ của một ông bộ trưởng nữa, Sigurimi cũng cho người đi theo.
- Như vậy thì còn gì là tự do nữa.
- Lâu rồi cũng quen anh ạ. Vả lại, em thấy có nhân viên Sigurimi đi theo mà hơn. Nếu em không cấm họ thì hồi nãy em đã không bị hai tên lạ mặt làm hỗn.
Gã thẹo Baki đang lững thững từ sau bức tượng đồng đen của nhà độc tài Hoxha đi lại. Có lẽ đợi chàng quá lâu nên hắn phải ló mặt ra ngoài. Thấy Chu-Ling hắn cúi đầu chào. Nàng hỏi hắn:
- Xe của tôi đâu?
Hắn cung kính đáp:
- Thưa, tài xế vẫn đợi cô ở bãi đậu.
Nàng ra lệnh:
- Anh kêu tài xế đánh xe lại đây.
- Thưa, xe Mercédès.
- Không. Xe riêng của tôi. Dặn tài xế đổ xăng cho đầy. Tôi đến tiệm Sao Đỏ ở đầu đường.
- Thưa… sắp đến giờ dự dạ tiệc.
- Phiền anh trình với ba tôi là tôi đau.
- Cô đau… thưa, tôi không dám.
- Nếu anh không giúp thì để tôi gọi điện thoại nhờ thiếu tướng Kôlít.
Gã thẹo nghe nhắc đến tên Kôlít bỗng hoảng hốt như được tin nhà hắn phát hỏa. Hắn khựng người rồi gật đầu như chày máy:
- Vâng, tôi xin tuân lệnh cô. Tôi sẽ sai tài xế đổ đầy xăng chiếc Skođa cất trong nhà xe và bảo lái ngay tới nhà hàng Sao Đỏ.
- Cám ơn thượng sĩ.
- Không dám.
Gã thẹo tất tưởi quay đi. Hắn rảo bước gần như chạy. Chu-Ling nhìn theo cười xòa:
- Thằng này là một trong những nhân viên Sigurimi lộn xộn nhất trong khách sạn. Hắn chỉ ngán mỗi mình em thôi.
- Em là người Trung hoa mà quen thuộc Tirana như thể Bắc kinh, cái gì cũng biết.
- Ô, em còn quen Tirana hơn cả Bắc kinh nữa. Vì em sống ở đây từ hồi còn nhỏ. Em học ở đây từ cấp sơ đẳng. Em có phòng riêng tại lữ quán Dajti từ 6 năm nay. Bọn Sigurimi đều nhẵn mặt em. Em lại là bạn của Kôlít nên chúng nó sợ em như sợ cọp.
- Kôlít là ai?
- Anh chưa biết ư? Mà anh chưa biết cũng phải, vì anh là ngoại kiều, anh lại mới đến Anbani lần đầu. Toàn thể dân chúng Anbani đều biết danh thiếu tướng Kôlít, vì ông ta là tổng giám đốc mật vụ Sigurimi.
Văn Bình lặng người. Giờ đây chàng mới hiểu tại sao Bôrết và KGB tìm cách cho chàng chinh phục Chu-Ling. Vì uy tín của nàng sẽ đảm bảo cho chàng hoàn thành công tác dễ dàng.
Chàng bèn đổi đề tài.
- Em học kỹ sư phải không? Chừng nào em tốt nghiệp?
- Phải. Sang năm em ra trường.
- Tại sao em cất công từ Trung hoa sang tận đây học lớp kỹ sư? Về trình độ khoa học thì Anbani cũng không hơn Trung hoa là bao.
- Anh nói đúng. Sự hiện diện của em có nhiều lý do. Thứ nhất, là lý do chính trị. Trung hoa hậu thuẫn cộng hòa Anbani nên em cần qua đây học để xiết chặt giao hảo. Đặc sứ Trung hoa tại đây là chú ruột của em, em thứ năm của ba em. Chú em là một trong những người ủng hộ đồng chí Hoxha triệt để và rất được Hoxha trọng vọng. Bởi vậy, em sống ở Anbani mà quyền thế còn lớn hơn là em ở quê nhà nữa.