- Cô cứ nói tiếp. Mỗi khi làm xong việc ta cần kiểm thảo. Tại sao đến phút chót cô lại hiến thân cho hắn?
- Thưa … tôi cũng chẳng hiểu nữa. Khi ấy tôi mất hết lương tri. Thân thể tôi biến thành cái máy cho hắn sai khiến.
- Sau khi cô nằm lên giường, hắn giở những trò gì?
- Hắn hôn tôi.
- Hôn như thế nào?
- Thưa đồng chí …
- Khơrút đóng giả Kêvin, cô bắt chước Kêvin ôm hôn Khơrút cho tôi coi.
Vêlana vụng về nhái lại những động tác âu yếm của Văn Bình. Bôrết sẵng giọng:
- Hắn không vuốt ve cô ư?
- Thưa có.
- Vuốt ve như thế nào?
Bôrết chăm chú theo dõi bàn tay của Vêlana lướt nhẹ trên thân thể Khơrút. Bôrết ngăn lại:
- Thôi, tôi biết rồi. Cô thua hắn là chuyện tất nhiên. Căn cứ vào cách mơn trớn, tôi đoán Kêvin phải là người am tường bí pháp điểm huyệt. Cô đã biết hắn là ai chưa?
- Thưa chưa. Đồng chí Bônkốp chỉ nói đại khái Kêvin là người Mỹ mà chúng ta phải răng-ta bằng ân ái.
- Vậy thì bây giờ cô nên biết rõ. Kêvin là một điệp viên lợi hại của C.I.A.
- Trời!
- Ngày mai, tôi sẽ cho cô cùng đi với hắn đến An-ba-ni.
Nhe nói Bônkốp khựng người. Hắn đưa tay toan phản đối. Song chợt nhớ đến kỷ luật sắt thép hắn vội đứng yên. Vêlana đi An-ba-ni nghĩa là hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn. Nàng sẽ tiếp tục hiến thân cho hắn. Máu nóng chạy rần rần hai bên màng tang, Bônkốp cố dằn xuống. Hắn đã có cách đối phó. Miệng hắn lẩm bẩm nho nhỏ chỉ mình hắn nghe tiếng:
- Rồi mày biết tay tao!
Ra đến hành lang rộng mông mênh, hai tên vệ sĩ dừng lại, đặt Văn Bình bất động xuống nền gạch trơn bóng. Thoạt đầu Văn Bình tưởng chúng nghỉ mệt. Nhưng một tên đã mang lại một cái băng-ca vải. Văn Bình cười thầm khoan khoái. Được nằm dài trên băng-ca thoải mái hơn là bị khiêng tòn teng. Từ lâu chàng chưa được hưởng cái thú nằm cho nhân viên KGB rón rén khiêng trên cáng vải.
Hai tên vệ sĩ đi vòng hành lang ra thang máy. Đây là thang máy riêng, nằm giấu trong tường, loại thang máy dành cho cán bộ cao cấp. Tội nghiệp! Hồi nãy Văn Bình đinh ninh tòa bin đinh đồ sộ này chỉ có một thang máy bị hỏng nên phải phí sức lao động, trèo cầu thang xi-măng. Kể ra chàng không mệt mỏi, nhưng theo các chuyên viên sinh lý học Trung hoa giá chàng tiết kiệm được mấy trăm ca-lo-ri thì thời khắc hú hí với giai nhân Vêlana còn thần tiên hơn nữa.
Thang máy của các ông bự có khác, nó chạy êm ru như lướt trên bông, xuống đến tầng dưới và đứng lại mà chàng không hay. Văn Bình lại được khiêng ra khỏi thang máy. Một chiếc xe chở hàng bít bùng đậu trước sân. Thùng xe như cái hộp, giống như xe chở đồ ướp lạnh. Băng ca được đặt ngay ngắn trên sàn xe.
Khí hậu ấm áp trong xe làm Văn Bình dễ chịu. Thì ra thùng xe được gắn máy sưởi. Xe từ từ lăn bánh. Hai tên vệ sĩ ngồi đối diện nhau nhưng không nhìn nhau và cũng không trao đổi với nhau tiếng nào. Dùng vệ sĩ Mông cổ có cái lợi là ít nói và không có bệnh tò mò.
Văn Bình cảm thấy xe dừng lai, rồi có tiếng cổng sắt nặng nề mở ra, tài xế lái vào một con đường gồ ghề. Tuy không nhìn được bên ngoài, Văn Bình cũng đoán biết được chàng đang được đưa vào trụ sở đặc biệt của KGB trong khám đường thần sầu quỷ khốc Lu-bi-an-ka. Khám đường này có cái sân ngoài rộng thênh thang lót đá gập ghềnh. Chạy hết sân đá, tài xế phải quẹo sang bên trái, qua một cổng sắt lớn khác, rồi đổ giốc xuống hầm.
Chàng đã đoán đúng. Đầu chàng bắt đầu giốc ngược. Xe hơi đang chạy xuống hầm.
5 phút sau, của xe mở rộng. Văn Bình mở mắt ra, và kêu lên:
- Tôi làm sao thế này?
Một tên vệ sĩ Mông cổ kéo chàng ngồi dậy:
- Tỉnh rồi hả? Bước xuống đi.
Chàng nắm tay hắn:
- Đây là đâu?
Hắn nhe răng:
- Khám tử hình.
Giả vờ thất sắc Văn Bình hỏi đồn:
- Khám tử hình, đây là khám tử hình ư? Tôi có tội tình gì mà bị đưa vào khám tử hình? Vả lại, nếu tôi có tội thì cũng phải ra tòa án xét xử nữa chứ! Các ông là ai? Các ông bắt lầm rồi. Tôi là Kêvin, nhân viên công ty Maxman. Các ông nghe rõ chưa? Tôi là Kêvin.
Vừa nói chàng vừa nhảy xuống xe. Thì ra chàng đang ở trong một gian phòng lớn. Nhìn thoáng cách trang trí, chàng biết ngay là dưới hầm nhà giam Lu-bi-an-ka.
Hai tên vệ sĩ xốc nách chàng lôi qua một khung cửa nhỏ, tiến vào căn phòng khác, ngập đầy ánh đèn. Văn Bình vùng vằng:
- Các ông là ai?
Một tên vệ sĩ gõ báng súng lục vào đầu chàng:
- Anh không cần biết.
Nếu không đóng vai Kêvin, Văn Bình đã cho tên vệ sĩ hỗn xược húp cháo một tháng. Chàng chỉ hất nhẹ cùi tay lên là xương làm hắn dập nát. Song chàng ngoan ngoãn chịu đòn.
Một cánh cửa khác được mở ra. Phía trước là một hành lang sâu hun hút, hai bên toàn là xà-lim, cửa sắt sơn đen đóng kín, bên ngoài có những ổ khóa to tướng.
Bọn vệ sĩ xô chàng vào xà-lim số 5. Xà-lim này hình vuông, mỗi bề hai mét, Văn Bình chỉ kiễng chân là đụng trần. Ngoại trừ cửa ra vào, xà-lim không còn cánh cửa nào hết. Ô thông hơi cũng không có. Tường phòng được quét hắc ín đen sì. Một ngọn đèn vàng gắn trong tường, bên ngoài được che bằng thép mắt cáo lớn bằng cây đũa tỏa xuống một luồng sáng sống sượng và tê tái.