Không có giường. Không có mền. Không có dụng cụ vệ sinh. Hơi lạnh ban đêm tràn ngập xà-lim. Văn Bình mặc áo ấm và từng quen với khí lạnh mà cũng run cầm cập.
Chàng đã nghe nói nhiều đến khu giam người tình nghi trong khám đường Lu-bi-an-ka. Xà-lim mỗi bề hai mét đã là hạng rộng, phần nhiều xà-lim chỉ đủ để phạm nhân nằm còng queo hoặc ngồi mà không thể đứng được. Phạm nhân nguy hiểm đang bị thẩm cung thường được nhốt trong xà-lim nhỏ như cái áo quan, suốt ngày đêm chỉ nằm, hoặc chỉ đứng, hoặc chỉ ngồi bó gối. Bôrết đối xử với chàng như thế này đã là hậu hĩ.
Chàng đã biết tại sao Bôrết hậu hĩ với chàng.
Hai tên vệ sĩ lặng lẽ trở ra. Văn Bình níu áo tên đi sau:
- Tôi cương quyết phản đối. Các ông không có quyền giam tôi ở đây.
Tên vệ sĩ gạt tay chàng:
- Hừ, giam còn là phúc. Đem đi bắn nữa kia.
- Tôi là công dân ngoại quốc. Công dân Mỹ. Các ông không có quyền bắt người Mỹ.
- Hà hà, còn gì uất ức nói nữa cho hả …
- Yêu cầu các ông báo tin cho tòa đại sứ Mỹ biết.
- Còn muốn phản đối nữa không?
Văn Bình toan bước ra theo, nhưng tên vệ sĩ Mông cỗ đã ẩy chàng ngã xuống:
- Nằm xuống đấy.
Cửa xà-lim đóng sầm. Trong đời, chàng đã nằm xà-lim nhiều lần. Xà-lim ở Hà nội cũng không thua xà-lim Lu-bi-an-ka là bao về phương diện rùng rợn. Tuy nhiên, đã vào Lu-bi-an-ka thì có phép lại như Tôn hành Giả cũng ít hy vọng trốn thoát. Đã vào Lu-bi-an-ka là cầm chắc cái chết trong tay.
Nhưng lần này bị giam trong xà-lim tử tội ở Lu-bi-an-ka, Văn Bình lại không sợ bị chết. Vì Bôrết sẽ dùng chàng. Dùng làm việc gì chàng chưa biết. Song chàng biết chắc là nội đêm nay chàng sẽ được Bôrết thả về khách sạn Metropole.
Lẽ ra chàng phải lợi dụng cơ hội để ngủ một giấc bù trừ. Nhưng chàng không dám. Vì giờ phúc này, những vành tai và cặp mắt điện tử đang theo dõi chàng. Hầu hết xà-lim ở Lu-bi-na-ka đều được trang bị máy chụp vô tuyến truyền hình. Các chuyên viên KGB đang quan sát phản ứng của chàng.
Chàng phải đóng kịch để lừa họ. Chàng bèn đập nắm tay rầm rầm vào cửa sắt:
- Mở cho tôi ra! Tôi là Kêvin, công dân Mỹ. Tôi là người vô tội …
Chàng giả vờ im bặt. Vì tiếng người rên khóc vừa từ ngoài hành lang lọt vào. Đó là tiếng đàn bà:
- Lạy các ông, đau quá, tôi chết mất.
Tiếng đàn ông:
- Ồ, mới nhổ máy cái móng tay mà cô nàng đã kêu lên oai oái. Như vậy đã lấy gì làm đau. - Đau quá, đau quá, ông ơi?
- Nghỉ một lát, rồi đến móng chân. Nhổ móng chân cái mới thật là đau.
- Ông tha cho tôi.
- Vậy mà đã chịu nhận tội chưa?
- Thưa ông, tội gì?
- Lại còn lẻo mép. Tội làm gián điệp cho địch, chứ còn tội gì nữa?
- Thưa ông, tôi không hề làm gián điệp cho địch.
- Thế thì thôi. Bây giờ đến móng chân. Để xem mấy phút nữa mày còn đám chối nữa không?
Tiếng người đàn bà tru tréo.
- Đau quá , đau quá!
- Lắm mồm, nghe điếc tai không ai chịu được … Cái kềm đâu đưa cho tao.
- Vâng, tôi xin khai. Tôi xin nhận tội.
- Nhẹ không ưa, chỉ ưa nặng. Hồi nãy, chịu nhận tội có phải còn nguyên móng tay không.
- Oan tôi lắm ông ơi!
- Câm họng. Mày còn nói nữa tao sẽ cắt đứt lưỡi.
Nạn nhân nín lặng. Văn Bình nghe tiếng người bị lôi sềnh sệch. Rồi đến giọng nói của một nạn nhân khác, một người đàn ông:
- Các ông mang tôi đi bắn ư? Tôi chưa ra tòa mà …
Tiếng người lính gác:
- Tòa án không có thời giờ xét sử những tên gián điệp đế quốc như mày. Đứng lên … mày yên tâm, binh sĩ Liên sô bắn rất trúng, viên đạn nào cũng găm vào người, mày sẽ chết ngay, không biết đau đớn gì hết.
Văn Bình nghe tiếng cửa sắt đóng lại.
Rồi hoàn toàn yên lặng. Chàng ngồi bó gối trên sàn xi-măng, nhìn ngọn đèn vàng, vẻ mặt lo sợ.
Chàng ngồi như thế được 15 phút thì bên ngoài có tiếng giầy cồm cộp. Cửa xà-lim mở ra. Hai tên vệ sĩ hồi nãy đứng sừng sững trước cửa, hạ lệnh cho chàng bước ra. Chàng ngoan ngoãn theo họ đi hết hành lang sâu hun hút, xuống một cầu thang xoắn ốc rồi trèo một cầu thang xoắn ốc khác. Chàng đã hiểu tại sao KGB bắt chàng xuống thang, lên thang liên tiếp như vậy. Họ muốn tim chàng đập mạnh. Họ muốn chàng sợ hãi đến cực độ.
Chàng được dẫn vào một xà-lim khác ở bên trên. Chàng bèn hỏi?
- Ồ kìa, tôi vẫn bị giam ư?
Một tên vệ sĩ đáp:
- Chịu khó đợi một lát. Anh sẽ được cấp trên hỏi cung.
Cửa xà-lim lại được khóa kín. Xà-lim này lớn hơn xà-lim dưới hầm. Tuy nhiên, đồ đạc có vẻ trang trọng hơn với cái giường sắt gắn chặt vào tường, và cao tít gần trần phòng là một khung cửa có chấn song to tướng, và được che kín bằng thép mắt cáo. Khung cửa này nhìn ra sân vì chàng nghe tiếng người phía sau.